Бесплатно

Biến Hình

Текст
iOSAndroidWindows Phone
Куда отправить ссылку на приложение?
Не закрывайте это окно, пока не введёте код в мобильном устройстве
ПовторитьСсылка отправлена
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

Chương Ba

Caitlin chạy thục mạng. Lũ côn đồ rượt ngay sau lưng cô, theo tới tận con hẻm. Một ngõ cụt trước mặt, với bức tường cao lừng lững, nhưng cô mặc kệ, vẫn lao về phía đó. Cô bứt tốc, một tốc độ không tưởng, những tòa nhà bồng bềnh trôi trong mờ ảo. Cô có thể cảm nhận tiếng gió rít sau gáy.

Khi đến sát bức tường, cô tung người nhảy vọt lên, vượt qua rào cản duy nhất là đỉnh bức tường, với chiều cao đến ba mươi thước. Cô thực hiện cú tung người nữa, bay người trong không trung, ba mươi thước, hai mươi thước rồi tiếp đất an toàn, vẫn chạy thật lực. Cô cảm thấy tràn đầy sức mạnh, một cảm giác bất bại. Tốc độ mỗi lúc một tăng, cảm giác như cô có thể bay.

Cô nhìn xuống, trước mắt cô, đường bê tông đã biến thành những đám cỏ xanh mướt—vút cao, rì rào trong gió. Cô lướt trên đồng cỏ, ánh mặt trời chiếu rọi những tia nắng ấm áp, cô nhận ra ngôi nhà thời thơ ấu của mình.

Từ khoảng cách này, cô có thể thấy cha mình đang đứng đằng xa phía chân trời. Khi chạy, cô thấy mình đang tiến về phía ông gần hơn. Cô đã thấy rõ hình ảnh cha mình. Ông đứng đó với nụ cười độ lượng, giang rộng tay chào đón.

Lòng khao được gặp lại cha. Cô chạy bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng khi lại gần, hình ảnh cha cô chợt tan biến.

Bỗng dưng, cô thấy mình rơi tự do.

Một cánh cửa thời trung cổ, với kích cỡ đồ sộ mở ra, cô bước vào trong nhà thờ. Ði xuống lối đi lờ mờ sáng với những ngọn đuốc soi tỏ hai bên. Trước bục giảng kinh, một người đàn ông đang quỳ gối quay lưng về phía cô. Khi cô đi đến, ông ta đứng dậy và quay lại.

Một vị cha sứ. Ông ta nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn nỗi kinh hãi. Cô cảm thấy máu nóng chảy trong huyết quản, ánh nhìn dò xét khi tiến về phía ông ta, chân không thể dừng bước. Ông ta dâng cây thánh giá lên trước mặt cô, lộ vẻ hoảng sợ.

Cô vồ lấy ông ta. Cảm nhận những chiếc răng nanh cứ thế dài ra, và cắm ngập cổ vị cha sứ.

Ông ta hét lên đau đớn, nhưng cô không thèm đoái hoài. Cảm thấy máu ông ta tràn qua các kẽ răng, đi sâu vào các mạch máu. Một cảm giác ngập tràn khoái cảm.

Caitlin ngồi bật dậy trên giường, hơi thở khó nhọc. Cô nhìn quanh, cảm giác mất phương hướng. Những tia nắng ban sớm chói chang chiếu thẳng vào trong phòng.

Cuối cùng, cô nhận ra mình vừa trải qua một giấc mơ. Cô lấy tay lau những giọt mồ hôi lạnh toát, lấm tấm trên thái dương, ngồi ra phía mép giường.

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn những tia nắng chiếu rọi, Sam và Mẹ cô có lẽ đã rời khỏi nhà. Cô nhìn đồng hồ và thấy quả thật đã trễ, đồng hồ đã điểm 8:15 sáng. Ngày thứ hai cô đến trường trễ.

Hay thật.

Cô ngạc nhiên vì Sam đã không đánh thức mình dậy. Từ xưa đến nay, cậu nhóc chưa bao giờ quên gọi cô dậy đúng giờ—thằng bé sẽ luôn dựng cô dậy nếu nó đi sớm hơn.

Chắc thằng nhóc vẫn còn giận chuyện tối qua.

Cô liếc nhìn di động: tắt ngóm. Cô đã quên sạc máy. Cũng tốt. Cô cũng không có nhu cầu nói chuyện với ai.

Cô mặc vội quần áo ở dưới sàn, và lấy tay chỉnh lại tóc. Thông thường cô rời nhà mà không ăn gì, nhưng sáng nay cô cảm thấy khát nước. Một sự khát nước bất thường. Cô đi đến tủ lạnh cầm hộp nước bưởi ép gần hai lít. Khi cơn khát thúc bách, cô xé toạc phần đầu và nốc cả bịch nước ép, uống không ngừng cho đến giọt cuối cùng.

Cô nhìn bên trong bịch nước trống trơn. Cô vừa uống hết lượng nước đó sao? Từ xưa đến nay, cô chưa từng uống quá nửa ly nước. Cô giơ lên và bóp nát hộp các tông chỉ bằng một tay. Vo tròn thành quả bóng nhỏ xíu. Cô không hiểu nổi thứ sức mạnh mới chảy trong huyết mạch là gì. Một cảm giác thú vị xen lẫn sợ hãi.

Cô vẫn còn khát.Và đói nữa. Nhưng chẳng còn gì để ăn. Huyết mạch cô nóng bừng, thèm thuồng thứ gì đó một cách không rõ ràng.

*

Thật kỳ lạ khi giảng đường hôm nay vắng hoe, trái nghịch hoàn toàn ngày hôm qua. Các lớp học đã đến giờ vào lớp, chẳng thấy ma nào ở đó cả. Cô liếc đồng hồ, 8h40. Còn mười năm phút nữa mới hết tiết thứ ba trong ngày. Cô tự hỏi liệu liệu có nên vào lớp, nhưng sau thì không biết đi đâu cả. Cô đành xuôi theo hành lang tiến về phía phòng học.

Cô dừng ngoài cửa lớp, từ đây có thể nghe thấy tiếng thầy giáo phía trong. Cô lưỡng lự. Ghét việc làm gián đoạn buổi học, vì bản thân rất dễ bị soi mói. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Cô hít hơi thật sau và xoay tay nắm cửa kim loại.

Cô bước vào, cả lớp im phăng phắc dồn mắt về phía cô. Cả thầy giáo cũng vậy.

Sự im lặng nghẹt thở.

“Cô…” giọng giáo viên, không nhớ tên cô, bước lên phía bàn giáo viên và cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, “…Paine. Học sinh mới. Cô đã trễ hai mươi lăm phút”.

Một bà giáo đứng tuổi, với vẻ nghiêm khắc, giận dữ nhìn Caitlin.

“Cô có gì để nói không?”

Caitlin ngập ngừng.

“Xin lỗi?”

“Không đủ đâu. Cô có thể trậm chễ ở bất cứ đâu nhưng không phải là ở nơi này”.

“Không thể chấp nhận được”, Caitlin nói, cảm thấy hối hận tức thì.

Sự im lặng bao trùm lớp học.

“Cô nói lại xem nào?” bà giáo yêu cầu, nhả từng chữ một.

“Cô nói ‘không thể chấp nhận’. Ý cô là ‘không thể chấp nhận được tôi’”.

“ÔI-VÃI!” một cậu chàng lộn xộn la lên phía dưới lớp, căn phòng vang lên những tiếng cười.

Gương mặt bà giáo biến sắc.

“Thật hỗn xược. Lên phòng hiệu trưởng ngay lập tức!”

Bà giáo bước qua, mở cánh cửa cạnh Caitlin. Ngay sát cô, sát đến nỗi Caitlin có thể cảm thấy mùi nước hoa rẻ tiền tỏa ra từ người bà ta. “Ra ngay khỏi lớp!”

Thường thì Caitlin sẽ lặng lẽ rời khỏi lớp—thực tế là, cô sẽ không bao giờ sửa giọng giáo viên để xảy ra sự việc như vậy. Nhưng có gì đó dâng trào trong cô, thứ cô hoàn toàn không hiểu nổi. Cô cảm giác nỗi bất chấp tăng lên. Một cảm giác không cần phải tôn trọng ai. Cũng chẳng còn cảm giác e dè nữa.

Thay vào đó, Caitlin đứng lỳ ở đó, phớt lờ bà giáo, thong thả nhìn quanh lớp, kiếm tìm Jonah. Căn phòng chật cứng, cô nhìn qua các dãy bàn. Chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.

“Cô Paine! Cô có nghe thấy tôi nói gì không!?”

Catlin ngang ngược nhìn lại. Rồi quay người lững thững bước ra khỏi lớp.

Cô cảm thấy tiếng cửa đóng sầm lại phía sau lưng, và tiếng ồn ào hỗn độn bên trong lớp, kèm theo đó là tiếng quát “Cả lớp, trật tự!”

Caitlin tiếp tục bách bộ qua hành lang vắng hoe, bước vô định, không rõ mình sẽ đi đâu.

Rồi cô nghe thấy tiếng bước chân. Phía xa, một nhân viên an ninh xuất hiện. Tiến về phía cô.

“Thẻ đâu!” gã quát cô, ở khoảng cách hai mươi thước.

“Gì vậy?” cô hỏi.

Gã tiến lại gần hơn.

“Thẻ thông hành của cô đâu? Cô phải luôn để nó ra ngoài”.

“Thẻ nào cơ?”

Gã ta dừng lại và xăm xoi cô. Một gã đàn ông xấu mã với dáng vẻ bần tiện cùng nốt ruồi lớn trước trán.

“Cô không được phép đi qua các phòng chính mà không có thẻ thông thành. Cô biết rồi đấy. Nó đâu?”

“Tôi không biết—”

Gã cầm bộ đàm cá nhân, nói vọng vào “Có vi phạm thẻ thông hành ở mé sảnh 14. Bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến phòng giam”.

“Phòng giam?” Caitlin hỏi, giọng thắc mắc. “Anh có tư cách gì—”

Gã ta thô bạo nắm tay cô và kéo đi.

“Không lôi thôi gì nữa!” gã nạt.

Caitlin không thích việc những ngón tay gã bấu chặt cánh tay mình, kéo cô đi như thể một đứa trẻ. Cô thấy tim đập thình thịch. Cảm nhận trong người cơn Cuồng loạn trỗi dậy. Cô không rõ tại sao lại như vậy, nhưng cô biết. Cô biết rằng, ngay thời khắc này thôi, cô sẽ không kiểm soát được cơn giận dữ—hay bùng phát sức mạnh của mình.

Cô phải dừng ngay lại trước khi quá trễ. Cô tập trung ý chí để kiểm soát cơn Cuồng nộ. Nhưng những ngón tay của gã vẫn bấu chặt trên tay cô, không chịu buông tha.

Cô vung cánh tay đầy mau lẹ, trước khi toàn bộ sức mạnh dâng trào bên trong, nhận thấy tay gã bị hất văng ra xa, gã loạng choạng lùi lại vài bước.

Gã chòng chọc nhìn cô, bất ngờ trước một cô gái với dáng hình như vậy lại có thể làm gã thối lui vài bước ở hành lang chỉ với một cú giật tay nhẹ. Gã dao động trong cơn phẫn nộ xen lẫn sợ hãi. Cô có thể nhận thấy gã đang đấu tranh giữa việc tấn công mình hay bỏ đi. Gã hạ tay xuống thắt lưng, nơi đeo một bình xịt hơi cay lớn.

“Ðộng thử lần nữa xem, nào quý cô”, giọng gã lạnh băng trong cơn tức giận, “và tao sẽ cho mày ăn gậy”.

“Vậy đừng động tay vào người tôi nữa”, cô nói giọng ngang tàn. Cảm thấy bất ngờ về giọng nói của mình. Nó đã biến đổi, nội lực hơn, hoang dại hơn.

Gã lơi tay dần khỏi bình xịt hơi cay. Ðiệu bộ nhân nhượng.

“Ði trước đi”, gã nói “Xuôi theo hành lang và đi lên cầu thang”.

*

Gã nhân viên an ninh áp tải cô đến lối vào đông đúc để đi tới văn phòng Hiệu trưởng, ngay lúc đó âm thanh bộ đàm bỗng vang lên, gã hối hả rời đến vị trí khác, trước khi đi, gã kịp quay người lại nói.

“Lần sau đừng để tôi nhìn thấy cô ở sảnh đường này nữa”, giọng gã đe nẹt.

Caitlin quay người lại và thấy mười năm đứa học sinh, đủ mọi độ tuổi, cả đứng lẫn ngồi, rõ ràng đang đợi để gặp hiệu trưởng. Bọn chúng chắc đều phạm qui và đang chờ xử lý, từng học sinh một. Một nhân viên bảo vệ đứng canh chừng, nhưng có vẻ lơ đãng, gật gù liên tục khi đứng.

Caitlin ghét phải đợi chờ đến nửa ngày trời như thế này, cũng chẳng muốn gặp ngài Hiệu trưởng. Nhẽ ra cô không nên đi học trễ, thực sự là thế, nhưng cô không đáng bị như này. Cô cảm thấy quá đủ rồi.

Cửa sảnh trước bật mở, một nhân viên an ninh lại lôi thêm ba đứa học sinh nữa vào, đang đánh nhau và xô đẩy. Khung cảnh lộn xộn trong phòng đợi chật hẹp, bị nhồi nhét chật cứng. Khi tiếng chuông vang lên, qua tấm cửa kính, cô có thể nhìn thấy các sảnh đường đông như nêm. Tình trạng nhộn nhạo giờ đây diễn ra ở cả trong lẫn ngoài.

 

Caitlin nhận thấy cơ hội đã đến. Khi cánh cửa mở ra lần nữa, cô trườn người lách qua những đứa khác và tót ra khỏi căn phòng.

Cô vội ngoái nhìn lại, nhưng không ai phát hiện ra. Cô nhanh chóng len lỏi qua đám đông chen chúc, lao sang hướng khác rồi nép vào một góc. Cô kiểm tra lần nữa: vẫn không ai đi tới.

Cô thấy yên tâm. Thậm chí nhân viên bảo vệ cũng không phát hiện ra sự vắng mặt của cô— điều làm cô nghi ngại, thế là cô không bị trách phạt nữa—cô đã đi quá xa để có thể tóm được. Cô hối hả đi nhanh hơn, xuôi theo hành lang, tạo ra một khoảng cách đủ an toàn, rồi đi đến quán ăn tự phục vụ. Cô phải tìm Jonah. Cô cần biết liệu cậu ta có ổn không?

Trong quán chật cứng người, Cô vội tiến xuống lối đi giữa các chỗ ngồi, người lên người xuống chen chúc nhau, để tìm kiếm cậu ta. Nhưng vô vọng. Cô tìm kiếm lần thứ hai, nhìn kỹ từng dãy bàn một, vẫn không thấy.

Cô hối hận đã không quay lại để xem xét tình trạng chấn thương của cậu ta, rồi đến việc không gọi xe cứu thương. Cô tự hỏi liệu cậu ta có bị thương nặng không. Có lẽ cậu ta giờ này đang nằm trong bệnh viện. Thậm chí là cậu ta sẽ không quay lại trường nữa.

Tâm trạng chán nản. Cô vớ lấy khay thức ăn và tìm một bàn mà có thể quan sát dễ dàng phía cửa ra vào. Cô ngồi đó, chẳng buồn ăn, dõi theo từng người bước vào, hi vọng thấy bóng dáng cậu ta mỗi khi cửa mở.

Nhưng cậu ta vẫn bặt tăm.

Tiếng chuông vang lên, quán ăn giờ trống trơn. Cô vẫn ngồi đó, đợi chờ.

Ðợi chờ trong vô vọng.

*

Tiếng chuông báo hiệu tiết học cuối vang lên, Cailin đứng trước ngăn tủ của mình. Cô nhìn xuống dãy số in trên mảnh giấy đang ở trong tay, xoay tay cầm và kéo ra. Không đúng số. Cô nhìn xuống và thử lại lần nữa. Lần này đã mở ra được.

Cô nhìn vào ngăn tủ kim loại trống trơn. Mặt trong cánh cửa lót một lớp họa tiết graffiti. Nếu không sẽ thật là trần trụi. Cảm giác chán nản. Cô nghĩ về tất cả những ngôi trường trước đây, về việc cô sẽ vội chạy tới, mở ngăn khóa của mình như thế nào khi những dãy số mở khóa cô đã thuộc lòng, cô dán hình ảnh các chàng trai, được cắt ra từ những cuốn tạp chí, ở mặt trong cánh cửa tủ. Ðó là cách cô tạo dấu ấn riêng cho mình, mang lại cảm giác dễ chịu, cảm giác quen thuộc khi những thứ ở trường cũng giống như ở nhà vậy.

Nhưng đâu đó trong ký ức, ở vài ngôi trường trước đây, cô dần trở lên kém xông xáo hơn. Cô bắt đầu tự hỏi điều gì làm cô phiền lòng đến vậy, chắc chỉ là vấn đề về thời gian cho tới khi cô lại phải chuyển đi. Cô trở lên chậm chạp hơn và cũng chẳng còn vồn vã để trang trí ngăn tủ của mình.

Lần này. Cô thậm chí không còn bận tâm nữa. Cô đóng rầm cửa.

“Caitlin?”

Cô giật nảy người.

Ðứng đó, cách vài bước chân, là Jonah.

Cậu ta đeo một cặp kính lớn. Cô có thể nhận thấy phía sau cặp kính là khuôn mặt sưng vù.

Cô sững sờ khi nhìn cậu ta đứng đó. Người run lên. Quả thực, cô thấy bất ngờ, người run bắn lên. Một cảm giác lo âu xen lẫn ấm áp sâu thẳm bên trong. Cô cảm thấy cổ họng cháy khô.

Có rất nhiều điều cô muốn hỏi cậu ta: rằng cậu ta có về nhà AN TOÀN không, rằng cậu ta có gặp lại lũ côn đồ đó không, rằng cậu ta có thấy sự xuất hiện của cô không…Nhưng chẳng hiểu sao. Cô không thể nói ra những xúc cảm của mình.

“Này”, cô khó nhọc mở lời.

Cậu ta đứng đó, đang nhìn về phía cô. Không biết mở lời như nào.

“Mình đã bỏ lỡ việc gặp cậu trong lớp hôm nay”, cô nói, tự dưng hối hận vì cách chọn từ của mình.

Ngốc thật. Mày đáng nhẽ nên nói, “Mình đã không thấy cậu trong lớp”. từ “bỏ lỡ” nghe có vẻ không hay ho lắm.

“Mình đến trễ”, cậu ta nói.

“Vậy chúng ta giống nhau rồi”, cô nói.

Cậu thay đổi nét mặt, vẻ không thoải mái lắm. Cô nhận thấy cây đàn viola không còn ở bên cạnh nữa. Vậy là đúng rồi. Nó hoàn toàn không phải là một giấc mơ.

“Cậu ỔN chứ?” cô hỏi.

Cô chỉ vào chiếc kính của cậu.

Cậu ta đưa tay lên rồi từ từ tháo kính ra.

Gương mặt cậu thâm tím và sưng vù. Có những vết xước cùng băng gạc dán ở trán và khóe mắt.

“Mình khá hơn rồi”, cậu ta nói. Vẻ ngượng ngập.

“Ơn chúa”, cô nói, cảm giác lúc này thật kinh khủng. Cô biết rằng ít ra cũng nên nhẹ lòng vì đã giúp được cậu ta và giảm bớt được mối nguy hại cho cậu ta. Nhưng thay vào đó là cảm giác tồi tệ vì không có mặt sớm hơn, không quay lại để xem tình trạng cậu ta như thế nào. Nhưng rốt cuộc…thì điều đó đã xảy ra, tất cả diễn ra trong sự hư ảo. Cô không nhớ nổi mình thực ra về nhà bằng cách nào. “Mình rất lấy làm tiếc”.

“Cậu có nghe thấy chuyện gì đã xảy ra không?” cậu ta hỏi.

Rồi cậu nhìn cô chăm chú, với đôi mắt xanh lấp lánh, cô cảm giác cậu ta đang thăm dò mình. Như thể muốn cô thừa nhận đã có mặt ở đó.

Cậu ta đã nhìn thấy cô ư? Không thể nào. Cậu ta đã bất tỉnh. Hay cậu ta đã? Chắc có lẽ cậu ta đã thấy những gì diễn ra sau đó? Cô có nên thú nhận mình đã ở đó?

Một mặt, cô mong muốn kể lại việc đã giúp cậu ta như nào, mong có được cậu ghi nhận và biết ơn. Mặt khác, cô không biết lý giải chuyện mình làm như thế nào ngoại trừ việc biến mình thành kẻ nói dối hay thứ quái vật kỳ quái nào đó.

Không, cô tự vấn trong lòng. Mày không thể kể cho cậu ta. Không được.

“Không”, cô đành nói dối. “Mình thực sự không quen ai ở đây, cậu không nhớ à?”

Cậu ta ngập ngừng.

“Mình bị cướp”, cậu nói. “Trên đường từ trường về nhà”.

“Mình rất lấy làm tiếc”, cô nói lại. Giọng điệu giống một kẻ ngốc, lặp đi lặp lại những câu nói sáo rỗng, nhưng cô chẳng biết nói gì hơn nếu không muốn đẩy mình vào tình thế khó xử.

“Cha mình rất điên tiết”, cậu ta nói tiếp. “Chúng đã cướp mất cây đàn viola”.

“Thật tệ”, cô nói. “Ông ấy sẽ mua một cây đàn mới cho cậu chứ?”

Jonah buồn bã lắc đầu. “Cha mình nói không rồi. Ông ấy không còn khả năng. Và quở trách nhẽ ra mình phải nên cẩn thận hơn”.

Sự e ngại hiện trên nét mặt Caitlin. “Nhưng mình nghĩ cây đàn là tấm vé của cuộc đời cậu?”

Cậu nhún vai.

“Cậu sẽ xử trí thế nào?” cô hỏi.

“Mình không biết nữa”.

“Chắc cảnh sát sẽ tìm ra thôi”, cô nói. Cô nhớ, dĩ nhiên, cây đàn đã bị đập nát; nhưng cô nghĩ bằng cách nói như vậy, cậu ta sẽ tin rằng cô không biết gì cả.

Cậu ta dò xét từng cơ mặt cô, như thể đang nhận định xem cô có đang nói dối hay không.

Cuối cùng, cậu nói, “Chúng đã đập vỡ nó”, cậu ngập ngừng. “Một số thằng luôn cảm thấy phải có nghĩa vụ để phá hủy đồ đạc của người khác, Mình cho là vậy”.

“Ôi trời”, cô nói, cố giả bộ không biết điều gì, “Kinh khủng”.

“Cha mình đã rất tức giận về việc mình không chống cự lại…Nhưng đó không phải là điều mình có thể làm”.

“Thật chẳng ra sao. Chắc cảnh sát sẽ bắt được chúng thôi”, cô nói.

Rồi Jonah cười thích chí. “Thật kỳ lạ. Bọn chúng đã phải trả giá”.

“Ý cậu là gì?” cô hỏi, tỏ vẻ không hiểu.

“Ngay sau đó, mình đã nhìn thấy những gã đó bị đo sàn ở trong con ngõ cụt. Chúng còn bị thê thảm hơn mình. Thậm chí không lết được. Cậu cười rạng rỡ hơn. “Ai đó đã trừng phạt chúng. Mình đoán đó là Thiên chúa”.

“Kỳ lạ thật”, cô nói.

“Có lẽ mình có thiên thần hộ mệnh”, cậu nói, quan sát cô kỹ hơn.

“Có thể lắm”, cô đáp.

Cậu chăm chú nhìn cô một lúc, như thể chờ đợi cô tự động nói ra, hay gợi mở điều gì đó. Nhưng cô im lặng.

“Và có một vài điều còn lạ lùng hơn nữa”, cuối cùng cậu nói.

Cậu cúi xuống và lấy thứ gì đó ra khỏi ba lô của mình, đưa nó lên.

“Mình đã thấy thứ này”.

Cô cúi xuống, cảm giác sững sờ. Ðó là cuốn nhật ký của cô.

Cô cảm thấy má đỏ rần khi cầm nó. Vừa vui mừng khi tìm lại được cuốn nhật ký cũng vừa bàng hoàng khi nhận ra đó là minh chứng việc cô đã có mặt ở đó. Bây giờ thì chắc chắn cậu ta biết cô đang nói dối.

“Tên cậu viết trên cuốn nhật ký. Nó là của cậu, phải không?”

Cô gật đầu, thái độ cẩn trọng. Ðó là thứ cô đã quên biến lúc ở đó.

“Có vài trang bị rời ra. Mình đã thu nhặt tất cả và ghép lại. Mình hi vọng không bỏ sót trang nào”, cậu nói.

“Cậu đã làm điều này”, giọng cô nhẹ nhàng, xúc động và bối rối.

“Mình lần theo các trang sách bị bung ra, thật tình cờ là…chúng lại đưa mình đến chỗ con hẻm”.

Cô tiếp tục nhìn xuống cuốn sách, tránh ánh mắt cậu ta.

“Cậu giải thích sao về việc cuốn nhật ký của cậu lại ở đó?” cậu ta hỏi.

Cô nhìn thẳng cậu ta, giữ vẻ nghiêm túc.

“Mình trên đường về nhà tối qua và bị thất lạc cuốn nhật ký ở đâu đó. Chắc chúng đã tìm được nó”.

Cậu ta nhìn cô dò xét.

Cuối cùng cậu ta cũng nói, “Chắc thế”.

Họ đứng đó, yên lặng.

“Ðiều lạ lùng nhất mình đừng gặp”, cậu tiếp lời, “đó là, trước khi bất tỉnh hoàn toàn, Mình thề là đã thấy cậu ở đó, đứng trước mặt mình, hét vào mặt bọn chúng hay để cho mình yên…thật dồ dại phải không?”

Cậu ta nhìn chăm chăm cô, và cô quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Mình chắc phải ăn gan hùm mới dám làm điều đó”, cô nói. Dù vậy, vẫn nhoẻn miệng cười.

Cậu ta sững người, sau đó cười rạng rỡ.

“Ðúng vậy”, cậu ta đáp lời, “Có lẽ thế”.

Chương Bốn

Caitlin cảm thấy như đang bước trên chín tầng mây khi cô đi từ trường về nhà, tay ôm cuốn sổ nhật ký. Cũng chẳng biết từ bao giờ cô đã không có được cảm giác hạnh phúc như thế này. Những lời nói của Jonah cứ văng vẳng trong đầu cô.

"Tối nay có một buổi hòa nhạc diễn ra ở Carnegie Hall. Tớ có hai vé miễn phí. Ðó là những chỗ ngồi tệ nhất trong nhà hát, nhưng người ta nói rằng ca sĩ chính rất tuyệt."

"Cậu đang rủ mình đi đến đó sao?" Cô nói, mỉm cười.

Cậu cũng mỉm cười đáp lại.

"Nếu cậu không ngại đi cùng với người mang đầy vết bầm này" cậu ta nói, mỉm cười đáp lại. "Trên hết, đây là tối thứ sáu".

Cô bỏ qua thực tại đang trên đường về nhà, không giấu nổi sự phấn khích. Cô chẳng biết gì về nhạc cổ điển—thậm chí còn chưa bao giờ nghe thể loại nhạc này trước đây—nhưng cô không quan tâm. Cô muốn đi bất cứ nơi nào cùng cậu ta.

Carnegie Hall. Cậu ta nói về trang phục đặc biệt. Cô nên mặc gì nhỉ? Cô liếc nhìn đồng hồ. Cô không còn nhiều thì giờ để thay trang phục nếu định tới gặp cậu ta ở quán cafe trước buổi hòa nhạc. Cô tăng tốc gấp đôi.

Trước khi kịp nghĩ ra, thì cô đã về đến nhà, và ngay cả những ám ảnh về tòa nhà cũng không đủ sức kéo cô về với thực tại. Cô tung tăng lên năm tầng cầu thang và thậm chí hầu như không cảm thấy điều đó khi bước vào căn hộ mới của mình.

Ngay lập tức tiếng quát của mẹ cô vang lên: "Ðồ trời đánh!”

Caitlin vừa hay né kịp, khi mẹ cô ném cuốn sách vào mặt cô. Nó bay qua người cô, và đập vào bức tường.

Trước khi Caitlin kịp lên tiếng, mẹ cô đã xông tới—móng tay chìa ra, nhằm đúng khuôn mặt cô mà lao vào.

Caitlin nhảy lên và kịp chụp lấy cổ tay bà ta đúng lúc. Cô vờn nhau với bà, xoay tới xoay lui.

Caitlin có thể cảm nhận sức mạnh mới khai sáng đang dâng trào qua các tĩnh mạch, và cô nhận thấy rằng, mình có thể ném mẹ cô qua căn phòng mà chẳng cần phải cố sức. Nhưng cô đủ lý trí để kiểm soát sức mạnh, và rồi cô đẩy bà ta ra, đủ để bà ta bay lên chiếc đi văng.

Mẹ cô ngồi trên chiếc đi văng, đột nhiên bật khóc. Bà ta ngồi đó, thổn thức.

"Tất cả là lỗi của mày!" Bà hét lên, tiếng hét xen giữa những tiếng nức nở.

"Có chuyện gì sao?" Caitlin kêu lên, hoàn toàn bị động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thậm chí cả với mẹ cô, đây là hành vi hết sức điên rồ.

"Sam".

Mẹ cô chìa ra một mảnh giấy được xé từ quyển sổ ghi chép.

Tim Caitlin đập nhanh khi cô cầm lấy nó, một cảm giác sợ bao trùm. Dù nó là gì, cô biết đó không phải điềm lành.

"Thằng bé bỏ đi rồi!"

Caitlin lướt qua lá thư viết tay. Cô không tài nào tập trung được, chỉ có thể đọc lướt qua vài dòng—bỏ đi…không muốn sống ở đây nữa ... quay về với bạn bè của mình ... đừng cố tìm.

Bàn tay cô run lẩy bẩy. Sam đã làm vậy. Thằng nhóc đã bỏ đi hẳn. Và nó thậm chí không chờ cô về. Thậm chí không chờ để nói lời tạm biệt với cô.

"Tất cả là do mày!" Mẹ cô nanh nọc.

Caitlin không dám tin vào điều đó. Cô chạy qua căn phòng, mở cánh cửa phòng Sam, hy vọng tìm thấy thằng nhóc ở đó.

Nhưng căn phòng trống trơn. Không có bóng dáng thằng nhóc. Chẳng còn lại dấu vết nào của nó. Sam chưa từng giữ căn phòng sạch như thế này. Vậy là nó đã bỏ đi thật rồi.

Caitlin thấy cổ họng đắng nghẹn. Cô không thể phủ nhận rằng, lần này mẹ cô đã đúng, rằng đó là lỗi của cô. Sam đã hỏi cô. Và cô chỉ nói gọn lỏn, "Ði luôn đi".

 

Ði luôn đi. Tại sao cô phải nói điều đó? Cô đã tính xin lỗi, muốn rút lại lời nói, vào sáng hôm sau, nhưng nó đã bỏ đi trước khi cô thức dậy. Cô định sẽ nói chuyện với nó khi trở về nhà ngày hôm nay. Nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi.

Cô biết thằng nhóc đi đâu. Chỉ có một nơi mà nó sẽ đến: thị trấn khi trước họ đã ở. Nó sẽ ổn thôi. Có lẽ là còn tốt hơn ở đây. Thằng nhóc có bạn bè ở đó. Càng nghĩ cô lại càng đỡ lo lắng hơn. Trên thực tế, cô thấy mừng cho nó. Cuối cùng thì nó cũng thực hiện điều đó. Và cô biết làm sao để tìm được nó.

Nhưng cô sẽ giải quyết chuyện này sau. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra mình đã trễ. Cô chạy vào phòng mình, vơ vội lấy bộ trang phục cùng đôi giày đẹp nhất mình có, rồi ném tất cả vào chiếc túi thể thao. Cô vội đi mà không kịp trang điểm. Bây giờ không phải lúc ngồi tô vẽ.

“Tại sao mày luôn mang đến những điều tồi tệ như vậy!?” Mẹ cô gào lên, lúc này bà ta đang ở ngay phía sau cô. “Nhẽ ra tao không nên đem mày về!”

Caitlin nhìn bà ta không rời, thái độ sửng sốt.

“Mẹ đang nói cái gì vậy?”

“Ðúng vậy”, bà ta nói tiếp. “Tao đã đem mày về nuôi. Mày không phải con tao. Mày là con ông ấy. Mày không phải con đẻ của tao. Mày có nghe rõ không? Tao lấy làm xấu hổ khi gọi mày bằng con!”

Caitlin có thể thấy sự nanh nọc trong đôi mắt tối đen của bà ta. Chưa bao giờ cô lại thấy bà ta giận dữ đến nhường này. Ánh mắt bà ta như một sát thủ.

“Tại sao mày luôn khiến những điều tốt đẹp nhất rời bỏ tao hả?” bà ta hét lên.

Lần này Mẹ cô xông tới cô bằng cả hai tay giơ ra trước mặt, nhằm vào cổ cô mà xông tới. Trước khi Caitlin kịp phản ứng, cô đã bị bà ta bóp cổ. Chặt cứng.

Caitlin cố vùng vẫy để thở. Nhưng Mẹ cô đã kẹp cứng như gọng kìm. Như thể bà ta đang cố gắng giết cô vậy.

Cơn giận dữ bao trùm Caitlin, và lần này cô không còn kìm nén được. Một cảm giác quen thuộc xuất hiện, rồi sức nóng lan tỏa, mang lại cho cô cảm giác đau nhói, xuất phát từ ngón chân, rồi lan dần lên cánh tay, lên vai. Cô để nó bao trùm toàn bộ cơ thể. Và rồi, các cơ trên cổ cô lồi ra. Cái siết cổ của Mẹ cô lỏng dần khi cô còn chưa kịp làm gì.

Mẹ cô chắc đã nhận thấy sự biến đổi từ cô, bởi vì bà đột nhiên có vẻ sợ hãi. Caitlin ngửa đầu ra sau rồi gầm lên. Cô đã biến đổi thành một thứ đáng sợ.

Mẹ cô buông tay, lùi lại một bước rồi nhìn chằm chằm vào cô, miệng há hốc.

Caitlin bước tới, dùng một tay đẩy mạnh bà ta, mạnh đến mức khiến người bà ta văng ra phía sau, bay qua cả bức tường, làm nó vỡ vụn, qua căn phòng khác. Rồi tiếp tục bay đi, đập mạnh vào bức tường phía sau rồi rơi xuống, bất tỉnh.

Caitlin thở mạnh, cố gắng trấn tĩnh lại. Cô dò xét khắp căn phòng, không biết sẽ mang theo thứ gì. Cô biết trong đầu là nó, nhưng không thể suy nghĩ rõ ràng nó là gì. Cô vơ lấy chiếc túi thể thao có chứa bộ trang phục mà cô đã nhét vào khi trước, rồi bước ra khỏi phòng, đi qua căn phòng đổ nát, đi qua mẹ cô.

Bà đang nằm đó, rên rỉ, rồi bắt đầu ngồi dậy.

Caitlin tiếp tục bước đi, phải rời ngay ra khỏi căn hộ này.

Cô thề, đây là lần cuối cùng, mình xuất hiện ở đây.

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»