Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

Alton mở to mắt, cho thấy quyết tâm mãnh liệt của mình.

Thor thấy tim mình như tan vỡ vì những lời đó. Hay đó là sự thật? Phải chăng cậu chẳng là gì đối với Gwen? Lúc này cậu rối bời, cậu không biết tin vào điều gì. Cô ấy có vẻ rất chân thành. Nhưng có thể Thor đã vội vàng đi đến kết luận sai?

"Anh đang nói dối," Thor cuối cùng cũng cãi lại.

Alton chế nhạo, và sau đó giơ ngón tay trỏ chỉ vào ngực Thor.

"Nếu tao thấy mày ở gần nàng một lần nữa, tao sẽ sử dụng quyền hạn của tao để gọi vệ binh hoàng gia. Chúng sẽ tống mày vào ngục!"

"Căn cứ vào lý do gì?!" Thor hỏi lại.

"Tao chẳng cần căn cứ. Tao có chức sắc ở đây. Tao có thể tạo ra một lý do, và họ sẽ tin bởi vì đó là tao. Trước khi tao nói xong lời vu khống mày thì có đến một nửa Vương quốc sẽ tin mày là một tên tội phạm."

Alton mỉm cười, tự hài lòng; Thor cảm thấy buồn nôn.

"Anh thật thiếu danh dự," Thor nói, mà không hiểu rằng bất cứ ai cũng có thể hành động thiếu đứng đắn như vậy.

Alton cười, một âm thanh the thé.

"Tao không bao giờ cần nó," hắn nói. "Danh dự chỉ dành cho kẻ ngốc. Tao có những gì tao muốn. Mày có thể giữ danh dự. Và tao sẽ có Gwendolyn."

CHƯƠNG HAI MƯƠI

Thor bước đi cùng Reece ra ngoài cánh cổng Kinh thành có hình vòm và ra tới con đường thôn dã dẫn đến doanh trại đội quân Legion. Lính gác đứng nghiêm trang trước họ khi cả hai bước qua và Thor có một cảm giác lâng lâng về những gì đã trải qua, giống như cậu không phải là người ngoài cuộc vậy. Cậu nghĩ lại chỉ một vài ngày trước đây thôi, tên lính gác còn đuổi cậu ra khỏi đây. Sự thay đổi diễn ra quá chóng vánh.

Thor nghe thấy tiếng rít chói tai và ngước mắt nhìn lên, ngay phía trên đầu, con Estopheles đang liệng cánh xung quanh, và nhìn xuống. Nó bổ xuống, và Thor, với cảm giác thích thú, giữ nó trên cổ tay mình, cậu vẫn đang đeo chiếc găng bằng kim loại. Rồi nó lại cất cánh và bay đi, lên cao mãi, cao mãi, rồi hoàn toàn mất dạng. Thor băn khoăn. Ðó làm một con vật huyền bí và cậu cảm thấy có mối giao cảm đặc biệt thật khó giải thích đối với nó.

Thor và Reece tiếp tục bước đi trong im lặng, rảo bước thật nhanh về phía doanh trại. Thor biết những người đồng đội đang chờ đợi mình và băn khoăn về việc họ sẽ đón chào như nào khi cậu quay lại. Sẽ có sự tức tối, ghen ghét? Họ sẽ điên lên vì cậu được chú ý? Họ sẽ nhạo báng cậu về việc cậu được đưa về từ hẻm núi tử địa Canyon? Hay cuối cùng họ cũng sẽ chấp nhận cậu?

Thor hi vọng sẽ là trường hợp sau. Cậu mệt mỏi với việc chống chọi với phần còn lại của đội quân Legion và chỉ muốn, với hơn mọi thứ, là có thể thuộc về nơi đây, được chấp nhận như là những thành viên giống họ.

Doanh trại hiện ra trước mắt, và tâm trí Thor lại bắt đầu bị chiếm giữ bởi những điều khác.

Gwendolyn.

Thor không biết bao nhiêu lần muốn quay sang kể cho Reece về điều này, cậu hiểu rằng đó là chị gái cậu ta. Nhưng cậu không sao có thể gạt bỏ hình ảnh cô ấy ra khỏi tâm trí mình. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về cuộc chạm trán với gã hoàng thân phiền phức kia, Alton, và băn khoăn những gì hắn ta nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Một phần cậu thấy e ngại để nói với Reece, không muốn làm cậu ta buồn bởi một lý do nào đó và mất đi một người bạn mới còn quan trọng hơn cả người chị của cậu ta. Nhưng phần nữa cậu lại muốn biết về những gì cậu nghĩ.

“Alton là ai vậy?” cuối cùng Thor cũng lên tiếng hỏi, giọng lưỡng lự.

“Alton?” Reece nhắc lại. “Tại sao cậu lại hỏi về anh ta?”

Thor nhún vai, không chắc lắm về điều định nói.

Thật may là Reece tiếp tục nói.

“Anh ta có họ hàng xa với hoàng tộc, rất phiền hà. Anh ta là cháu họ đời thứ ba của Ðức vua. Sao vậy? Anh ta làm phiền gì cậu à?” Reece nheo mắt, “Vì Gwen? Phải không? Nhẽ ra tớ phải cánh báo cậu sớm.”

Thor quay sang và nhìn Reece, mong đợi nghe tiếp.

“Ý cậu là gì vậy?”

“Anh ta là kẻ thô tục. Anh ta đã theo đuổi chị gái tớ từ khi mới nứt mắt. Anh ta luôn chắc chắn về đám cưới của hai người. Mẹ tớ dường như cũng nghĩ như vậy.”

“Liệu họ?” Thor hỏi, ngạc nhiên trong cách hỏi gấp gáp của mình.

Reece nhìn cậu và mỉm cười.

“Ôi chao, cậu có vẻ xiêu lòng trước chị tớ rồi, phải vậy không?” cậu ta cười khúc khích. “Có vẻ nhanh đấy.”

Thor đỏ mặt, hi vọng không đến mức lộ liễu như vậy.

“Họ có hay không còn phụ thuộc vào tình cảm của chị ấy dành cho anh ta,” cuối cùng Reece trả lời. “Trừ khi họ buộc phải kết hôn, nhưng tớ không nghĩ rằng cha sẽ làm điều đó.”

“Vậy tình cảm của chị ấy như thế nào?” Thor nhấn giọng, e rằng mình quá tò mò, nhưng cậu cần phải biết.

Reece nhún vai. “Cậu phải hỏi chị ấy. Tớ chưa bao giờ tâm sự những điều đó với chị ấy.”

“Nhưng cha cậu sẽ ép buộc cô ấy kết hôn chứ?” Thor nhấn giọng. “Liệu cha cậu có làm điều đó không?”

“Cha tớ có thể làm bất cứ điều gì ông ấy muốn. Nhưng đó là việc của cha tớ và Gwen.”

Reece quay sang nhìn Thor.

“Tại sao cậu hỏi những điều này? Cậu đang ám chỉ điều gì vậy?”

Thor đỏ mặt, không biết phải nói gì.

“Không có gì cả,” cuối cùng cậu lên tiếng.

“Không có gì cả!” Reece cười. “Nghe có vẻ chẳng liên quan gì với tớ cả!”

Reece cười to hơn, và Thor thấy bối rối tợn, băn khoăn rằng liệu có phải cậu tưởng tượng ra tình cảm Gwen dành cho mình. Reece choàng tay qua và giữ nó trên vai cậu.

“Nghe này, ông bạn,” Reece nói, “điều duy nhất cậu có thể biết chắc về Gwen là chị ấy biết rõ những gì mình muốn. Và chị ấy sẽ có được điều mình muốn. Nó luôn luôn là như vậy. Chị ấy là một người có ý chí mạnh mẽ giống cha tớ. Nếu chị ấy chọn cậu, tin tớ đi, chị ấy sẽ để cho cậu biết điều đó. Hiều chứ?”

Thor gật cậu, cảm thấy tâm trạng khá hơn, cậu vẫn luôn thấy vậy sau khi nói chuyện với Reece.

Cậu nhìn lên và thấy cánh cửa to lớn của doanh trại Legion trước mặt. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy một vài người khác đang đứng trước cổng, như thể đang đợi họ, và thậm chí ngạc nhiên hơn là họ tươi cười, và tỏ thái độ hồ hởi với sự có mặt của cậu. Họ đổ dồn về phía trước, bá vai Thor và ôm choàng lấy cậu, kéo cậu vào bên trong. Thor ngạc nhiên khi bị cuốn vào bên trong bởi vòng tay thân thiện của những người khác.

“Kể cho chúng tôi nghe về hẻm núi tử địa Canyon đi. Ở bên đó trông thế nào?” một đứa hỏi.

“Bọn sinh vật lạ trông như thế nào vậy? Cậu đã giết được một con phải không?” đứa khác hỏi.

“Tôi không giết nó,” Thor phản đối. “Erec đã làm điều đó.”

“Tôi nghe nói cậu đã cứu sống Elden,” một đứa nói.

“Tôi nghe kể cậu đã tấn công sinh vật đó bằng cách đâm vào đầu nó. Không có bất kỳ vũ khí đáng kể nào cả.”

“Bây giờ cậu đã là một thành viên trong đội chúng ta!” một đứa hét to, và những đứa khác reo hò cổ vũ, tỏ vẻ thân thiện với cậu, như thể cậu là người anh em thất lạc đã lâu của chúng.

Thor không thể tin nổi điều này. Càng nghe chúng nói, cậu càng nhận ra chúng đã chấp nhận cậu. Có lẽ cậu đã can đảm hơn sau tất cả. Cậu không bao giờ nghĩ về điều này. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cậu bắt đầu cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Trên hết, bởi vì bây giờ, cuối cùng, cậu cũng cảm thấy mình đã thật sự hòa đồng cùng với những người bạn này, Cậu cảm thấy như cởi bỏ được gánh nặng.

Thor được đưa ra ngoài sân luyện tập chính, trước mặt cậu là hàng mấy chục đồng đội Legion đã chờ sẵn, bên cạnh đó là hàng chục hiệp sĩ Silver, họ chào mừng khi cậu xuất hiện. Tất cả tiến về phía trước và vỗ vai cậu.

Kold tiến về phía trước, những người khác trở lên im lặng. Thor gồng mình, bởi Kolk chưa bao giờ có cảm tình với mình ngoài việc coi thường cậu. Nhưng giờ đây, Thor cảm thấy rất ngạc nhiên, anh ta nhìn xuống với biểu hiện khác xa lúc trước. Anh ta tuy không nở nụ cười đón tiếp cậu nhưng cũng không cau có như trước đây, và Thor thề rằng mình đã phát hiện thấy điều gì giống như sự khâm phục trong mắt anh ta.

Kolk tiến tới, lấy ra một cái huy hiệu nhỏ hình chú chim ưng màu đen, sau đó cài lên ngực Thor.

Huy hiệu của đội quân Legion. Thor đã được chấp nhận. Cuối cùng, cậu cũng đã là thành viên như bao người khác.

“Thorgin của Vùng đất thấp Thị trấn phía Nam thuộc Tây Vương quốc,” Kolk nói, thái độ trân trọng “Chúng ta chào mừng cậu đến với đội quân Legion.”

Các cậu bé hét vang, rồi đổ xô vào, víu lấy cánh tay Thor và lắc lư người đầy phấn chấn.

Thor không thể tưởng tượng nổi tất cả lại diễn ra như thế này. Cậu cố gắng không cử động. Cậu chỉ muốn tận hưởng thời khắc này. Bây giờ, cuối cùng, cậu cũng có nơi nào đó để thuộc về.

Kolk quay sang và đối mặt với những cậu bé khác.

“Thôi được rồi, các chàng trai, yên lặng nào,” Anh ta ra lệnh. “Hôm nay là một ngày đặc biệt. Các cậu không cần đi lấy cỏ, lau chùi vũ khí và thu dọn phân ngựa nữa. Bây giờ đã đến lúc huấn luyện thực sự. Ðó là ngày tập với vũ khí.”

Các cậu bé trở lại, la hét đầy thích thú, và đi theo Kolk khi anh ta băng qua đấu trường huấn luyện đi tới một khu vực có hình tròn lớn làm bằng gỗ sồi với cảnh cửa bằng đồng sáng bóng. Thor bước đi cùng nhóm khi họ tiến đến đó, một cảm giác phấn khích lan tỏa trong bầu không khí. Reece theo sát cậu, và O’Conor đi tới, cùng nhập bọn.

“Chưa bao giờ tớ nghĩ tớ sẽ lại thấy cậu tràn đầy sức sống như này,” O’Connor nói, mỉm cười và vỗ lên vai cậu. “Lần tới, cậu sẽ gọi tớ dậy đầu tiên chứ?”

Thor quay lại mỉm cười.

“Khu đó là gì thế?” Thor hỏi Reece, khi họ tiến gần đến nơi. Có vô số đinh tán bằng sắt ở trên khắp cánh cửa, một nơi gây ấn tượng mạnh mẽ.

“Nhà vũ khí,” Reece trả lời. “Ðó là nơi chứa tất cả vũ khí của chúng ta. Mỗi lần trong một khoảng thời gian nào đó họ sẽ cho phép chúng ta chiêm ngưỡng, thậm chí huấn luyện chúng ta với một số vũ khí trong đó. Tùy thuộc vào bài học mà họ sẽ truyền đạt cho chúng ta.”

Thor cảm thấy chộn rộn khi Elden đi ngang qua. Thor gồng mình, chờ đợi mối đe dọa—nhưng lần này, Thor cảm thấy thật ngạc nhiên, Elden dành cho cậu cái nhìn đầy cảm kích.

 

“Tôi phải cảm ơn cậu,” cậu ta nói, nhìn xuống, giọng nhún nhường. “Vì cậu đã cứu tôi.”

Thor bối rối; chưa bao giờ dám nghĩ cậu ta sẽ cư xử thế này.

“Tôi đã nghĩ sai về cậu,” Elden nói tiếp. “Chúng ta làm bạn nhé?” cậu ta hỏi.

Rồi đưa tay ra.

Thor, người không bao giờ giữ mối ác cảm trong lòng, vui vẻ chìa tay và bắt tay cậu ta.

“Chúng ta luôn là những người bạn,” Thor nói.

“Tôi luôn có những lời nói không phải đối với cậu,” Elden nói. “Nhưng cậu luôn bỏ qua và bảo vệ tôi. Tôi nợ cậu điều này.”

Nói xong, cậu ta quay đi, nhanh chóng lẫn vào đám đông.

Thor gần như không biết diễn tả cảm xúc như thế nào lúc này. Cậu bất ngờ khi mọi thứ thay đổi nhanh chóng đến vậy.

“Tớ đoán cậu ta cũng không đến nỗi quá đáng ghét,” O’Conor nói. “Có vẻ cậu ta cũng được đấy chứ.”

Họ đến nhà vũ khí. Cánh cửa lớn mở toang, và Thor bước vào với sự thán phục. Cậu đi từ từ, cổ nghển lên, quan sát địa điểm là một hình tròn lớn, chiêm ngưỡng tất cả những thứ bên trong. Có hàng trăm thứ vũ khí, có vũ khí thậm chí cậu còn không nhận biết được, đang treo ở trên tường. Những chàng trai khác hối hả đi về phía trước vội vã đầy phấn khích, chạy đến chỗ có vũ khí, nhặt chúng lên, tìm cách sử dụng và nghiên cứu chúng. Thor cũng làm theo những gì chúng làm, cảm giác như một đứa trẻ đang ở trong kho chứa kẹo.

Cậu vội bước qua chỗ cái kích lớn, nhấc cái cán gỗ lên bằng cả hai tay, cảm nhận sức nặng của nó, nó thật lớn, đã được bôi dầu cẩn thận. Lưỡi bị mòn và được cắt nấc, cậu tự hỏi liệu nó đã giết kẻ thù nào ngoài chiến trường chưa.

Cậu đặt nó xuống và cầm một thanh xích chùy, với những mấu đinh nhọn trên quả cầu bằng sắt được gắn với cán bằng một sợi xích dài, cậu cầm cán gỗ được điểm xuyết vài mấu đinh tán, cảm thấy đầu chùy kim loại lúc lắc ở cuối sợi xích. Bên cạnh cậu, Reece đang cầm một cái rìu chiến và O’Conor đang thử sức nặng của cây thương dài, đâm vào không khí với kẻ thù tưởng tượng.

“Nghe này!” Kolk hô to, và tất cả thành viên quay lại.

“Ngày hôm nay chúng ta sẽ học về việc chiến đấu với kẻ thù ở khoảng cách xa. Ai có thể kể cho ta những loại vũ khí được sử dụng trong bài học này? Loại nào có thể tiêu diệt kẻ thù ở khoảng cách ba mươi bước chân?”

“Một cây cung tên,” Một vài đứa la lên.

“Ðúng vậy,” Kolk trả lời. “Thứ nào nữa?”

“Một cây thương!” Một vài đứa hét lên.

“Gì nữa nào? còn nhiều thứ khác nữa. Hãy kể thêm xem.”

“Một cái ná bắn đá,” Thor thêm vào.

“Tiếp đi nào?”

Thor nghĩ nát óc, nhưng chẳng nghĩ thêm được thứ nào khác.

“Phi dao găm,” Reece la to.

“Nghĩ xem còn sót gì không?”

Những đứa khác tư lự. Không ai nghĩ thêm được loại vũ khí nào khác nữa.

“Ném búa thì sao,” Kolk nói to, “và ném rìu. Thêm nữa là nỏ, cây lao cũng có thể ném đi xa, kiếm cũng vậy.”

Kolk rảo bước trong phòng, quan sát nét mặt từng đứa, đang say sưa chú ý.

“Ðó chưa phải là tất cả. một viên đá bình thường ở trong sân cũng có thể là một người bạn hữu ích. Ta đã từng chứng kiến một gã, to như con bò mộng, một tay dữ dằn, đã bị giết chết tại chỗ bởi một cú ném thiện chiến của một người lính khôn ngoan. Những người lính thường không nhận ra áo giáp cũng có thể sử dụng như một thứ vũ khí. Găng tay sắt có thể tháo ra và ném vào mặt kẻ thù. Cái này chỉ là sự nhanh nhạy và ở khoảng cách vài bước chân thôi. Lúc đó, các ngươi có thể giết chết kẻ thù. Khiên bảo vệ cũng có thể dùng để quăng như vậy.”

Kolk dừng lại lấy hơi rồi tiếp tục.

“Ðiều quan trọng là khi học cách chiến đấu, không chỉ chú ý đến khoảng cách giữa ta và đối thủ. Các ngươi phải học cách chiến đấu ở khoảng cách xa hơn nhiều. Hầu hết chúng ta chiến đấu ở khoảng cách ba bước chân. Một chiến binh giỏi phải chiến đấu ở khoảng cách ba mươi bước. Hiểu không?

“Vâng, thưa chỉ huy!” tiếng đồng thanh hét vang.

“Tốt. Hôm nay, chúng ta sẽ nâng cao kỹ năng ném. Ði vào trong phòng vào cầm lấy tất cả những gì có thể ném được mà các ngươi nhìn thấy. Mỗi người cầm một thứ và quay lại trong vòng ba mươi giây. Ði nào!”

Căn phòng nổ tung với sự tranh giành, Thor chạy ra phía bức tường, tìm kiếm vật gì đó có thể cầm về. Cậu xô đẩy và chen lấn với những đứa khác đang háo hức tìm kiếm. Cho đến khi cuối cùng cậu cũng thấy thứ mà mình muốn và cầm lấy nó. Ðó là một cái rìu nhỏ có thể dùng để ném. O’Conor cầm một con dao găm, Reece trong tay một thanh gươm, và ba đứa bọn họ cùng đua nhau chạy ra chỗ huấn luyện cùng những đứa khác.

Chúng theo Kolk tới phía xa của khu tập, nơi đã có hàng chục cái khiên xếp thành cột trụ.

Nào tất cả các chàng trai, cầm lấy vũ khí, tập hợp xung quanh ta và chờ đợi.

“Các ngươi sẽ đứng ở đây,” giọng anh ta vang dội, chỉ vào hàng khiên trong đống bụi mù, “mục tiêu sẽ là những cái khiên ở đó. Sau đó chạy đến chỗ những cái khiên, lấy một thứ vũ khí khác, và lại luyện tập ném tiếp. Không được chọn thứ mình đã ném rồi. Luôn nhắm mục tiêu là cái khiên. Những người ném trượt sẽ phải chạy một vòng quanh trường tập. Bắt đầu!”

Các cậu bé đứng thành hàng, vai sát vai, cạnh đống đất, và bắt đầu ném vũ khí của chúng vào đống khiên, có lẽ phải cách xa đến ba mươi thước. Thor xếp hàng cùng chúng. Thằng bên cạnh cậu giật lùi về phía sau lấy đà và ném thương, xém chút nữa thì trúng.

Thằng đó quay lại và bắt đầu chạy một vòng quanh sân. Khi đang chạy, một thành viên huấn luyện chạy theo sát cậu ta, đặt lên vai cậu ta một chiếc áo choàng lưới mắt xích rất nặng, làm cậu ta còng mình xuống.

“Mang cái đó vào mà chạy, chàng trai!” anh ta ra lệnh.

Cậu trai, còng người xuống, mồ hôi vã ra, tiếp tục chạy dưới cái nóng khủng khiếp.

Thor không muốn ném trượt mục tiêu. Cậu ngả người về phía sau, tập trung, căng mình bật người trở lại ném cái rìu về phía mục tiêu. Cậu nhắm mắt và hi vọng nó sẽ trúng đích, và thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy âm thanh của nó va mạnh vào đống khiên. Cậu hiếm khi làm như thế này, ném ở một góc thấp hơn, nhưng ít ra cậu cũng làm được. Những đứa quanh cậu, vài đứa ném trượt và thực hiện nhiệm vụ chạy quanh sân. Vài đứa ném trúng mục tiêu đã chạy lại đống khiên nhặt lấy vũ khí mới.

Thor chạy đến chỗ đống khiên, tìm thấy một con dao lưỡi mỏng và dài, cậu rút ra, sau đó quay trở lại đường ném.

Họ tiếp tục ném trong nhiều giờ, cho tới khi cánh tay của cậu tê dại đi và cậu đã chạy quá nhiều vòng, mồ hôi nhỏ giọt ướt đẫm người, giống như những người tập quanh mình. Thật là một bài tập thú vị, được ném tất cả các loại vũ khí, làm quen với trọng lượng các loại tay cầm và lưỡi của vũ khí. Thor cảm nhận mọi thứ khá hơn, quen hơn với mỗi loại vũ khí ném. Nhưng, cái nóng vẫn ngột ngạt và cậu cảm thấy mệt mỏi. Chỉ còn tầm chục cậu bé vẫn đứng trước đống khiên, hầu hết số khác ném trượt và phải chạy vòng quanh sân. Quá khó để ném trúng nhiều lần, với nhiều loại vũ khí khác nhau như vậy, và những vòng chạy cũng như cái nóng càng làm cho sự chính xác giảm đi dần. Thor dở dốc, không biết bao lâu nữa mình có thể tiếp tục. Chỉ đến khi cậu cảm thấy mình sắp quỵ xuống, đột nhiên, Kolk bước tới.

“Ðủ rồi!” anh ta hét to.

Các chàng trai trở lại sau khi hoàn thành vòng chạy và ngã lăn đùng ra bãi cỏ. Bọn họ nằm đó, thở gấp, khó thở, tháo chiếc áo khoác giáp sắt dày đã được đeo lên người khi trước. Thor, cũng vậy, ngồi xuống bãi cỏ, cánh tay kiệt sức, mồ hôi nhỏ tòng tòng. Một số người lính của Nhà vua đến xung quanh tay mang xô nước và đổ xuống trên bãi cỏ. Reece với tay ra, hứng lấy một ít rồi đưa lên miệng uống, sau đó đưa cho O'Connor, sau khi cậu ta uống thì đưa nó cho Thor. Thor uống lấy uống để, nước nhỏ giọt xuống cằm và ngực. Dòng nước mát lạnh ngấm vào da thịt. Cậu thở khó nhọc khi trao nó lại cho Reece.

“Bài tập này còn tiếp tục bao lâu nữa nhỉ?” cậu hỏi

Reece lắc đầu, giọng đứt quãng. “Tớ không biết.”

“Tôi thề là bọn họ đang giết dần, giết mòn chúng ta,” một giọng nói vang lên. Thor quay sang và nhìn thấy Elden, người vừa xuất hiện và đứng cạnh cậu. Thor ngạc nhiên thấy cậu ta đứng đó, và suy nghĩ về việc Elden thực sự muốn trở thành bạn mình. Thật kỳ lạ khi cậu ta thay đổi cách cư xử của mình đến vậy.

“Các chàng trai!” Kolk hô to, bước từ từ đến chỗ bọn họ. “Nhiều người trong số các cậu đã trật mục tiêu, bây giờ, đã muộn rồi. Như các cậu thấy, mục tiêu sẽ khó trúng hơn khi chúng ta mệt mỏi. Ðó là điều cần nhớ. Trong cuộc chiến, nếu không giải tỏa tâm lý. Các cậu sẽ bị kiệt sức. Có những cuộc chiến kéo dài nhiều ngày. Ðặc biệt là khi chiến đấu trong lâu đài. Ðó là lúc các cậu thấy xuống sức nhất mà vẫn phải ném mục tiêu một cách chính xác nhất. Thường là các cậu sẽ buộc phải ném bất cứ thứ vũ khí nào có ở trước mặt mình. Các cậu phải là người lão luyện với mọi loại vũ khí, ở trong bất cứ tình trạng kiệt sức nào. Hiểu điều đó chứ?”

“RÕ, THƯA CHỈ HUY!” chúng đồng thanh đáp.

“Một vài người trong số các cậu có thể ném tốt dao, hoặc thương. Nhưng cũng những người như vậy lại ném trượt mục tiêu khi dùng búa hoặc rìu. Các cậu có nghĩ mình có thể sống sót được nếu chỉ ném thành thạo một loại vũ khí không?”

“KHÔNG, THƯA CHỈ HUY!”

“Các cậu có nghĩ đây chỉ là một trò chơi không?”

“KHÔNG, THƯA CHỈ HUY!”

Kolk nhăn mặt bước tới, đá vào lưng mấy đứa mà anh ta cảm thấy không ngồi thẳng thắn.

“Các cậu đã nghỉ ngơi đủ rồi,” anh ta nói. “Ðứng lên được rồi đấy!”

Thor vội bật dậy cùng những người khác, đôi chân cậu rã rời, không chắc có thể trụ vững thêm bao lâu nữa.

“Chiến đấu ở khoảng cách xa thì luôn diễn ra từ hai phía,” Kolk nói tiếp. “Các cậu có thể ném—nhưng kẻ thù của các cậu cũng làm như vậy được. Bọn chúng không an toàn ở khoảng cách xa ba mươi bước chân thì chúng ta cũng vậy. Các cậu phải học cách bảo vệ bản thân ở khoảng cách ba mươi bước chân. Hiểu chứ?”

“RÕ, THƯA NGÀI!”

“Ðể bảo vệ bản thân tránh khỏi các vũ khí ném từ xa, các cậu không chỉ phản xạ tốt cùng đôi chân nhanh nhạy, để hụp người xuống, bò trườn hoặc tránh né—mà ngoài ra còn thành thạo trong việc tự bảo vệ mình với tấm khiên lớn.”

Kolk ra hiệu, và một người lính mang đến một tấm khiên lớn, nặng nề. Thor ngạc nhiên—nó phải to gấp hai lần người anh ta.

“Ta cần có người xung phong?” Kolk yêu cầu.

Các cậu trai im lặng, đầy lưỡng lự, ra chiều đang suy nghĩ, Thor, nghĩ lướt qua, giơ tay tình nguyện.

Kolk gật đầu, và Thor vội tiến đến.

“Tốt,” Kolk nói. “Ít ra cũng có người trong số các cậu lên tiếng tình nguyện. Ta thích tinh thần của cậu, chàng trai. Một quyết định ngu ngốc. Nhưng đầy tích cực.”

Thor bắt đầu tự hỏi liệu quyết định của mình có thực sự là ngớ ngẩn hay không khi Kolk đưa cho cậu tấm khiên kim loại to lớn. Cậu đỡ lấy bằng một cánh tay, không thể tin được nó lại nặng như vậy. Cậu khó có thể nhấc được nó lên.

“Thor, nhiệm vụ của cậu là chạy từ cuối sân tập trận này sang tới sân bên kia. Làm sao không bị chấn thương. Xem cách mà năm mươi chàng trai này đối mặt với cậu?” Kolk nói với Thor. “Tất cả bọn họ sẽ ném vũ khí vào cậu. Những thú vũ khí thực sự. Cậu hiểu chứ? Nếu cậu không sử dụng vũ khí để bảo vệ mình, cậu có thể sẽ chết trước khi mang được cái khiên sang tới sân bên kia.”

Thor nhìn lại đầy hoài nghi. Ðám đông các cậu chàng trở lên im lặng.

“Ðây không phải là trò chơi,” Kolk nói tiếp. “Ðây là chuyện nghiêm túc. Trận chiến đấu hoàn toàn nghiêm túc. Ðó là ranh giới giữa sống-và-chết. Cậu chắc mình vẫn xung phong làm chứ?”

Thor gật đầu, người tê cứng trong hoảng loạn để có thể nói bất kỳ điều gì khác hơn. Cậu không thể đổi ý định lúc này, không thể nào khi có bao nhiêu người ở trước mặt cậu.

“Tốt.”

Kolk ra hiệu cho người hầu cận, hắn ta bước tới và thổi một hơi tù và dài.

“Chạy!” Kolk hét lên.

Thor nhấc cái khiên nặng nề lên bằng cả hai tay, giữ nó bằng tất cả sức mạnh của mình. Vừa lúc đó, cậu cảm thấy một tiếng huỵch dội đến, cảm thấy đầu óc mình bị chấn động trầm trọng, chắc phải là một cái búa kim loại. Nó không xuyên vào được tấm khiên, nhưng làm toàn thân cậu choáng váng. Cậu gần như rơi tấm khiên đến nơi rồi, nhưng cố gồng người giữ chặt và tiếp tục di chuyển.

Thor bắt đầu chạy, với bước chân tập tễnh cố chạy nhanh hết sức có thể cùng với tấm khiên. Trong khi vũ khí và các vật phóng ầm ầm về phía cậu, tấm khiên là bùa hộ mệnh của cậu, khi chạy cậu xoay xở làm sao để luôn ở trong tầm che chắn của nó.

Một mũi tên phóng về phía cậu, sượt qua người trong gang tấc, và cậu tì cằm mình vào tấm khiên chặt hơn. Một vật nặng khác đập thật mạnh vào tấm khiên, nó văng mạnh đến nỗi làm thân hình cậu loạng choạng vài bước và gần như đổ gục xuống. Nhưng Thor dồn hết sức chống chân và lấy đà bật trở lại, giữ vững cơ thể, tiếp tục chạy. Với một nỗ lực phi thường, hơi thở hổn hển, cuối cùng cậu cũng băng qua được sân tập trận sang phía sân bên kia.

“Hoàn thành!” Kolk hét lên.

Thor vứt cái khiên xuống, mồ hôi chảy đầm đìa. Cậu đã vượt xa sự kỳ vọng khi đã sang được phía sân bên kia; cậu không biết liệu mình có thể giữ nổi tấm khiên một lúc nữa không.

 

Thor hối hả quay lại cùng với những người khác, nhiều người trong số họ nhìn cậu với ánh mắt nể phục. Cậu tự hỏi mình đã làm thế nào để sống sót được.

“Làm tốt đấy,” Reece ghé tai thì thầm với cậu.

“Còn ai xung phong nữa không?” Kold kêu gọi.

Sự im lặng nghẹt thở giữa các cậu trai. Sau khi theo dõi Thor, không ai muốn liều mạng để thử.

Thor cảm thấy tự hào về bản thân. Khi xung phong lên, cậu không chắc chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng bây giờ mọi thứ đã qua, cậu thấy vui vì mình đã làm được.

“Tốt. Kế tiếp ta sẽ chỉ ra người tình nguyện,” Kolk kêu lên. “Cậu! Saden!” Anh ta hô to, chỉ vào một người nào đó.

Một cậu chàng người gày gò, lớn tuổi hơn, bước lên phía trước, thái độ trông hoảng loạn.

“Em á?” Saden nói, giọng vỡ vụn.

Những đứa khác cười nhạo cậu ta.

“Tất nhiên là cậu. Chả lẽ là người khác?” Kolk nói.

“Em xin lỗi, thưa chỉ huy, nhưng em không muốn.”

Những tiếng thở gấp vương vất nỗi sợ hãi dấy lên trong hàng ngũ Legion.

Kolk lại gần cậu ta, nhăn nhó.

“Ngươi không được phép làm theo ý thích của bản thân đâu,” Kolk gầm gừ. “Ngươi sẽ làm những gì ta bắt ngươi phải làm.”

Saden đứng như tượng đá, sợ hãi tột cùng.

“Anh ta không nên làm thế ở đây,” Reece thì thầm với Thor.

Thor quay lại và nhìn cậu ta. “Ý cậu là gì vậy?”

“Cậu ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, và họ đưa cậu ta đến đây. Nhưng cậu ta không hề muốn điều đó. Cậu ta không phải là một tay sinh ra để chiến đấu. Kolk biết điều đó. Tôi nghĩ họ đang cố thử thách cậu ta. Có lẽ họ muốn loại cậu ta.”

“Em xin lỗi, nhưng em không thể,” Saden nói, giọng hoảng loạn.

“Ngươi có thể.” Kolk hét lên, “và ngươi cũng sẵn lòng!”

Có một sự căng thẳng đông cứng.

Saden nhìn xuống đất, cúi gằm mặt trong nỗi xấu hổ.

“Em xin lỗi, thưa chỉ huy. Hãy giao cho em nhiệm vụ khác, em sẽ sẵn lòng để thực hiện nó.”

Kolk đỏ mặt tía tai, lao tới dí sát mặt vào cậu ta.

“Ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ khác, thằng nhóc ạ. Ta không quan tâm gia đình ngươi là ai. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ chạy, ngươi sẽ chạy quanh sân đấu tập này cho đến khi ngã gục. Và ngươi đừng quay lại đây cho đến khi tự nguyện cầm cái khiên đó lên. Ngươi hiểu chứ?

Saden trông như thể sắp khóc đến nơi, cậu ta gật đầu đáp lại.

Một người lính đi đến, choàng áo giáp qua người Saden, kế tiếp đó một người nữa choàng bộ áo giáp thứ hai lên người cậu ta. Thor không thể hiểu làm cách nào cậu ta có thể chịu đựng nổi trọng lượng những thứ đó. Cậu ta thậm chí không thể chạy với một bộ áo giáp.

Kolk lấy đà và đá mạnh vào phía sau Saden, cậu ta loạng choạng lao về phía trước và bắt đầu cuộc tra tấn thể lực một cách chậm chạp và tốn thời gian quanh sân. Thor cảm thấy không ổn cho cậu ta. Khi xem cậu ta cà nhắc chạy quanh sân, cậu không ngừng tự hỏi liệu cậu ta có thể tồn tại nổi trong quân đoàn Legion được hay không.

Ðột nhiên tiếng tù và vang lên, Thor quay sang nhìn thấy một toán người của Ðức vua cưỡi trên lưng ngựa, có đến hàng chục hiệp sĩ Silver đi cùng họ, cầm giáo dài và đội mũ lông vũ. Họ dừng lại trước mặt thành viên Legion.

“Nhân ngày cưới ái nữ của Nhà vua, nhân thời khắc hạ chí, Ðức vua hạ chiếu thời gian còn lại trong ngày được dành cho việc săn bắn!”

Tất cả các cậu chàng quanh Thor vỡ òa sung sướng. Tất cả đồng loạt chạy nước rút, đuổi theo những con ngựa khi chúng đổi hướng và băng qua sân tập.

“Có chuyện gì vậy?” Thor hỏi Reece, trong khi bắt đầu chạy theo những người khác.

Reece cười thật lớn.

“Ðó là điều may mắn!” cậu nói. “Chúng ta được nghỉ rồi! chúng ta được đi săn!”

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»