Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

Cậu muốn quay lại và chạy khỏi nơi đây. Nhưng không có lối thoát cho cậu. Hàng chục ngươi đàn ông to khỏe nhất mà cậu từng biết đang đẩy cậu về phía trước và không cho phép cậu rút lui. Trước khi biết điều đó, cậu đã bị đẩy lên đến bậc thang trên cùng, ở lầu trên, hướng ánh nhìn vào một cô ả cao hơn cậu, người sực nức mùi nước hoa, cúi xuống nhìn cậu và mỉm cười. Mọi sự trở lên tồi tệ hơn nữa, Thor thấy mình đã say, Căn phòng trở lên quay cuồng, cậu cảm thấy nếu ở thời điểm khác có lẽ cậu đã đổ gục xuống rồi.

Cô ả cúi xuống, kéo áo sơ mi của Thor, giữ chắc lấy cậu rồi kéo vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Thor xác định tinh thần là không gần gũi với cô ả. Cậu giữ trong tâm trí mình những suy nghĩ về Gwen, cố gợi nhớ về những hình ảnh của cô. Ðây không phải là cách cậu muốn trải nghiệm mùi vị đầu đời.

Nhưng lý trí không làm theo cậu. Cậu đã say, bây giờ cậu gần như không còn nhận biết được gì nữa. Ðiều cuối cùng mà cậu nhớ, là trước khi bất tỉnh, đã được đưa vào phòng, tới giường một cô ả, và hi vọng cậu có thể kiểm soát được mình trước khi gục xuống sàn.

CHƯƠNG HAI MƯƠI BA

MacGil cố gắng mở mắt ra, ngài bị đánh thức bởi tiếng đập thình thịch không ngừng vào cửa. Ðầu đau như búa bổ. Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu qua cánh cửa sổ của lâu đài đang mở toang và ông nhận ra ông đang nằm cắm mặt xuống chiếc chăn lông cừu của mình. Mất phương hướng, ông cố nhớ. Ông đang ở nhà, đang ở trong lâu đài của mình. Ông cố nhớ về đêm hôm trước. Ông nhớ lại cuộc đi săn, sau đó là quán tửu điếm trong rừng. Ông đã uống quá nhiều. Ông đã trở về nhà bằng cách nào đó.

Ông nhìn sang bên cạnh và thấy vợ mình, Nữ hoàng, đang ngủ bên cạnh ông và từ từ tỉnh giấc.

Tiếng đập cửa lại vang lên, tiếng va đập của chiếc vòng gõ cửa bằng sắt ồn khủng khiếp.

"Ai thế nhỉ?" Nữ hoàng hỏi, khó chịu.

MacGil cũng đang thắc mắc điều tương tự. Ngài nhớ rõ là đã dặn đầy tớ không được đánh thức mình đặc biệt là sau chuyến đi săn. Kẻ đó sẽ phải trả giá đắt vì việc này.

Ðó có thể là người quản gia, đến để hỏi về một vấn đề tài chính nhỏ.

"Dừng ngay tiếng đập cửa chết tiệt đó lại!" MacGil gầm lên, lăn ra khỏi giường, ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay đặt lên đầu. Ngài đưa bàn tay vuốt mái tóc chưa gội và bộ râu của mình, sau đó vuốt toàn bộ khuôn mặt, cố làm mình tỉnh táo. Chuyến đi săn và cuộc chè chén đã lấy đi của ngài nhiều thứ. Ngài không còn nhanh nhẹn như hồi xưa nữa. Thời gian đã mang chúng đi; giờ đây ngài thấy mình đã già cỗi. Ngay lúc này, ngài cảm tưởng như sẽ không bao giờ muốn uống bia rượu nữa.

Với một nỗ lực tối đa, ngài nhấc người đứng lên. Chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng, ngài nhanh chóng băng qua căn phòng và đi tới cửa, dày cỡ một thước, nắm lấy tay cầm bằng sắt và kéo mạnh về phía mình.

Ðứng ở đó là vị tướng vĩ đại nhất của ông, Brom, hai bên là hai người phụ tá. Hai người phụ tá cúi đầu tỏ lòng tôn kính; nhưng vị tướng của họ thì nhìn thẳng vào ông, bằng một cái nhìn ảm đạm. MacGil ghét bộ mặt đó của ông ta. Cái nhìn đó luôn có nghĩa là sẽ có tin tức không hay. Chính vì những thời điểm như thế này mà ông thấy ghét ngai vàng. Hôm qua, ông đã có một ngày vui, một cuộc đi săn tuyệt vời, và nó làm ông nhớ lại thời còn trai trẻ. Ðặc biệt là cuộc chè chén thâu đêm trong tửu điếm đó. Bây giờ, bị đánh thức một cách thô lỗ như thế này, khiến mọi ảo tưởng về hòa bình mà ông những tưởng đã hoàn toàn biến mất.

"Tâu Bệ hạ, xin thứ lỗi cho thần vì đã đánh thức người," Brom nói.

"Ngươi nên tự vấn về điều đó đi," MacGil gầm gừ. "Ngươi phải đề cao việc này."

"Là vì," ông ta nói.

Vua MacGil nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề trên khuôn mặt ông ta và quay lại, nhìn qua vai để xem xét hoàng hậu. Bà ấy đã ngủ lại.

MacGil ra hiệu cho họ vào, sau đó dẫn họ qua căn phòng ngủ rộng lớn của mình, rồi đi qua một cửa vòm, đến phòng làm việc bên hông, đóng cửa lại để không làm phiền bà ấy. Ðôi khi ông sử dụng căn phòng nhỏ này, mỗi chiều đều không tới hai mươi bước chân, với một vài chiếc ghế dài thoải mái và một khung cửa sổ kính màu lớn, khi ông không muốn xuống Ðại sảnh.

"Thưa bệ hạ, các do thám của chúng ta đã báo cáo về một đạo quân McCloud đi ngựa ở phía đông, hướng về phía Biển Fabian. Và các thành viên hướng đạo ở miền nam của chúng ta cũng báo cáo về một đoàn tàu của Ðế quốc đang hướng về phương bắc. Chắc chắn họ đang đi đến đó để gia nhập với đội quân McCloud."

MacGil cố gắng để xử lý các thông tin, não bộ của ngài có vẻ chậm chạp khi xử lý tình huống trong dư vị của cơn say xỉn.

"Và?", Ngài giục, lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, mệt mỏi. Ngài đã mệt mỏi bởi những âm mưu và toan tính vô tận cùng những thủ đoạn đối với vương quốc của mình.

"Nếu nhà McCloud đang thực sự gặp gỡ Ðế quốc, thì chỉ có thể duy nhất một mục đích," Brom tiếp tục. "Ðể hiệp lực xuyên thủng Canyon và lật đổ Vương quốc Nhẫn."

MacGil nhìn vào viên sĩ quan chỉ huy cũ của mình, người đã chiến đấu bên cạnh ngài trong suốt ba mươi năm qua, và ngài nhìn thấu mức độ nghiêm trọng chết người trong mắt ông ta. Ngài cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi. Ðiều đó làm ngài đau đầu; bởi vì ngài chưa từng thấy người đàn ông này run sợ trước bất cứ điều gì.

MacGil từ từ đứng thẳng dậy, ngài có chiều cao thật đáng nể, rồi quay lại, đi ngang qua căn phòng ra đến tận cửa sổ. Ngài nhìn ra ngoài, dò xét một vòng cung điện phía dưới, nó hoàn toàn vắng vẻ vào buổi sáng sớm, và suy ngẫm. Ngài biết, ngay từ đầu, rằng ngày này sẽ đến. Ngài chỉ không ngờ nó đến nhanh như vậy.

"Nó đến nhanh quá," ngài nói. "Chỉ mới vài ngày từ khi ta gả con gái cho hoàng tử của họ. Và bây giờ ông nghĩ rằng họ đã âm mưu lật đổ chúng ta?"

"Thưa Bệ hạ, thần cho là vậy," Brom trả lời chân thành. "Thần không thấy có lý do nào khác. Tất cả mọi biểu hiện đều chỉ ra đó là một cuộc gặp gỡ hòa bình. Chứ không phải gặp vì chiến sự."

MacGil chầm chậm lắc đầu.

"Không phải. Họ không thể để cho Ðế quốc vào. Tại sao họ phải làm vậy? Nếu chỉ vì lý do chúng giúp họ hạ thấp lá chắn năng lượng ở phía chúng ta và chọc chủng nó, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Ðế quốc cũng sẽ xâm chiếm cả họ. Họ cũng sẽ không còn an toàn. Chắc chắn, họ biết điều này."

"Có thể họ đang thỏa thuận ngầm", Brom vặn lại. "Có thể họ sẽ để cho Ðế quốc vào, đổi lại Ðế quốc sẽ giúp họ tấn công chúng ta, từ đó nhà McCloud có thể đoạt quyền kiểm soát vương quốc Nhẫn."

MacGil lắc đầu.

"Nhà McCloud khôn ngoan hơn thế. Họ xảo quyệt. Họ biết không thể tin được Ðế quốc."

Vị tướng nhún vai.

"Có lẽ họ quá muốn kiểm soát vương quốc Nhẫn, họ sẵn sàng nắm lấy cơ hội đó. Ðặc biệt là bây giờ họ có Nữ hoàng là con gái người."

MacGil nghĩ về điều này. Ðầu ông như muốn nổ tung. Ông không muốn đối mặt với điều này bây giờ.

Không phải vào buổi sáng sớm.

"Vậy, đề xuất của ông là gì?" ông hỏi viên tướng của mình ngắn gọn, mệt mỏi vì tất cả những suy đoán.

"Chúng ta có thể chặn trước, thưa Ðức vua, rồi tấn công nhà McCloud. Lúc này chính là thời cơ."

MacGil há hốc mồm nhìn ông ta.

"Ngay sau khi ta gả con gái của ta cho họ ư? Ta không cho rằng điều đó hợp lý."

"Nếu chúng ta không làm," Brom phản đối, "tức là chúng ta đã để họ đào huyệt sẵn cho chúng ta. Chắc chắn họ sẽ tấn công chúng ta. Nếu không phải ngay bây giờ, thì là sau này. Và nếu họ hợp lực với Ðế quốc, chúng ta sẽ tiêu đời."

"Họ không thể vượt qua dãy Highland dễ dàng. Chúng ta kiểm soát tất cả các điểm thắt nút. Xâm chiếm có nghĩa là họ sẽ tự sát. Ngay cả khi có Ðế quốc đi cùng."

"Ðế quốc có hàng triệu binh lính," Brom phản ứng. "Họ có đủ khả năng để chống chọi."

"Ngay cả khi lá chắn năng lượng bị hạ xuống," MacGil nói, "cũng không dễ dàng đến vậy để hàng triệu binh sĩ hành quân qua hẻm núi tử địa Canyon hay vượt qua cao nguyên Highland, hoặc tiếp cận bằng tàu thuyền. Chúng ta sẽ phát hiện ra từ xa trước. Chúng ta sẽ được cảnh báo."

MacGil nghĩ.

"Không, chúng ta sẽ không tấn công. Nhưng hiện nay, chúng ta có thể đi một bước khôn ngoan: tăng gấp đôi quân tuần tra của chúng ta ở cao nguyên Highland. Củng cố công sự của chúng ta. Và tăng gấp đôi hoạt động gián điệp. Ðó sẽ là các biện pháp."

"Vâng, thưa Bệ hạ," Brom nói, vội vã quay ra khỏi phòng cùng những viên tùy tướng.

MacGil quay lại cửa sổ, đầu vẫn ong ong. Ngài cảm giác chiến tranh đang không còn xa nữa, nó tiến về phía ngài như sự tất yếu của một cơn bão mùa đông. Hơn nữa, ngài cảm nhận rằng mình không thể làm gì nổi để chống đỡ nó. Ngài nhìn xung quanh mình, nhìn vào lâu đài, vào những tường đá, vào cung điện hoàng gia tinh nguyên trải ra bên dưới, và không thể không tự hỏi điều này sẽ kéo dài được bao lâu nữa.

Ngài phải làm gì để có thêm một cuộc vui chè chén nữa.

CHƯƠNG HAI MƯƠI TƯ

Thor cảm thấy có bàn chân thúc vào mạng sườn mình và cậu từ từ mở mắt ra. Cậu đang nằm úp mặt xuống sàn rơm, trong một lúc cậu không xác định được mình đang ở đâu. Cậu cảm thấy đầu nặng như đeo chì, cổ họng khô rang, đôi mắt và cái đầu đang làm hại cậu, như thể cậu vừa bị ngã ngựa.

Cậu bị thúc thêm lần nữa, và khi ngồi dậy, căn phòng dường như quay cuồng. Cậu ngả về một bên rồi lại cố lấy lại tư thế, cậu nôn hết lần này đến lần khác.

Một tràng cười như pháo nổ ra xung quanh cậu, và cậu ngước lên, nhìn thấy Reece, O’Conor, Elden và hai anh em sinh đôi đứng cạnh đó, đang nhìn xuống.

“Cuối cùng, người đẹp say ngủ đã tỉnh giấc!” giọng Reece vang lên kèm theo một nụ cười.

“Chúng tớ không nghĩ là cậu có thể dậy được,” O’Connor nói.

“Cậu ổn chứ?” Elden cất tiếng hỏi.

Thor ngồi dậy, lấy tay lau miệng, cố gắng suy xét lại tất cả. Khi cậu đang tập trung, thì Krohn, đang nằm cách cậu vài bước chân, rên ư ử và chạy về phía cậu, nhảy vào cánh tay và rúc đầu vào trong áo cậu. Thor cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó, cảm giác vui vẻ khi nó ở bên mình. Cậu cố gắng nhớ lại.

“Tớ đang ở đâu vậy?” Thor hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra tối qua?”

 

Cả ba đứa chúng nó cùng cười.

“Tớ e là cậu đã uống quá say, bạn của tôi ạ. Một vài người không thể ngừng cuộc vui của cậu. Cậu không nhớ gì sao? Về tửu điếm đó?”

Thor nhắm mắt lại, lấy tay xoa thái dương, và cố lục lọi ký ức đêm hôm qua. Nó đến một cách mơ hồ. Cậu nhớ lại cuộc đi săn…bước vào trong tửu điếm…cuộc vui với những vại bia. Cậu nhớ là được đưa lên cầu thang…nhà thổ. Sau đó, tất cả ký ức là một màu đen đặc.

Trái tim cậu đập nhanh hơn khi nghĩ đến Gwendolyn. Cậu đã làm điều gì ngu ngốc với nàng Cậu đã tự hủy hoại cơ hội của mình với Gwen?

“Ðiều gì đã xảy ra vậy?” cậu nhấn giọng hỏi Reece, đầy nghiêm túc, cậu nắm lấy cổ tay cậu ta. “Làm ơn, hãy nói cho tớ. Nói với tớ rằng tớ đã không làm gì với ả đàn bà đó.”

Những đưa khác cười rộ lên, trừ Reece, cậu ta nhìn lại bọn chúng với vẻ nghiêm nghị, có thể nhận ra cậu ta khó chịu như nào.

“Cậu đừng lo,” cậu ta trả lời, “Cậu đã không làm gì cả. Ngoại trừ việc nhảy lên và đổ ụp xuống sàn nhà của ả ta!”

Những đứa khác lại cười vang.

“Quá nhiều cho lần đầu của cậu,” Elden nói.

Nhưng Thor cảm thấy nhẹ nhõm hoàn toàn. Cậu đã không làm điều gì để Gwen xa lánh mình.

“Ðây là lần cuối tớ trả tiền cho cậu để chơi gái đấy nhé!” Conval lên giọng.

“Lãng phí tiền một cách lãng nhách,” Conven nói tiếp. “Ả ta thậm chí còn không trả lại tiền!”

Những đứa khác lại bật cười. Thor đã bị bẽ mặt. Nhưng giờ đây tâm trạng đã hoàn toàn nhẹ nhõm khi cậu không hủy hoại bất kỳ điều gì.

Cậu cầm tay Reece và kéo cậu ta ra một góc.

“Chị cậu.” Thor thì thầm, giọng có vẻ khẩn trương. “Cô ấy không biết về bất cứ điều gì chứ, phải không?”

Reece nở nụ cười từ tốn và vòng tay qua vai Thor.

“Bí mật của cậu sẽ được giữ kín, mặc dù cậu đã không làm bất kỳ điều gì có lỗi cả. Chị ấy sẽ không biết gì đâu. Tớ nhận thấy là cậu quan tâm đến chị ấy nhiều như thế nào và tớ cảm kích về điều đó,” cậu ta nói, gương mặt toát lên sự nghiêm túc. “Bây giờ tớ thấy cậu thực sự quan tâm đến chị ấy. Nếu cậu đã làm gì với ả đó, thì chắc chắn sẽ không phải là một người anh rể tốt mà tớ hằng mong đợi. Thực sự là, tớ đã được yêu cầu mang lời nhắn này đến cho cậu.”

Reece dúi một cuộn giấy nhỏ vào lòng bàn tay Thor, cậu nhìn xuống, bối rối. Cậu nhìn thấy con tem hoàng tộc dán ở trên đó, giấy màu hồng, và cậu đã biết nó là của ai. Trái tim cậu đập mạnh.

“Từ chị gái tớ,” Reece nói thêm.

“Ôi chao!” tiếng đồng thanh vang lên.

“Ai đó nhận được thư tình kìa!” O’Connor nói.

“Ðọc to cho chúng tớ nghe đi!” Thằng Elden hét lên.

Những đứa khác cười nghặt nghẽo.

Nhưng Thor, muốn giữ nó là điều riêng tư, vội vã chuồn ra phía khác, cách thật xa bọn họ. Ðầu cậu đau như búa bổ, căn phòng thì vẫn quay cuồng—nhưng cậu chẳng bận tâm đến nữa. Cậu trải tấm da cừu ra và đọc những lời nhắn mà đôi tay run run.

“Gặp nhau ở Khu rừng Ridge vào giữa trưa. Ðừng trễ. Cũng đừng gây sự chú ý cho người khác.”

Thor nhét tờ giấy vào trong túi.

“Bức thư viết gì vậy, anh chàng đang yêu?” Conven gọi với sang.

Thor nhanh chóng qua chỗ Reece, cậu ta là người có thể tin cậy.

“Ðội quân Legion hôm nay không tập luyện phải không?” Thor hỏi.

Reece lắc đầu. “Dĩ nhiên là không rồi. Hôm nay là ngày nghỉ.”

“Rừng Ridge ở đâu vậy?” Thor hỏi.

Reece mỉm cười. “À, đó là nơi yêu thích của Gwen,”. “Ði theo con đường phía đông bên ngoài của cung điện và rẽ phải, lên đến một quả đồi, nó ở sau gò thứ hai.”

Thor nhìn Reece.

“Làm ơn nhé, tớ không muốn ai biết việc này.”

Reece mỉm cười.

“Tớ chắc chắn chị ấy cũng không cho ai biết. Nếu mẹ tớ phát hiện ra, bà sẽ giết cả hai. Bà sẽ xích chân chị lại trong phòng, và đầy ải cậu đến vùng cực nam của vương quốc.”

Thor nuốt nước bọt khi nghĩ đến điều đó.

“Thật hả?” cậu hỏi

Reece gật đầu đáp lại.

“Mẹ tớ không thích cậu. Tớ không biết tại sao, nhưng bà đã nhất quyết rồi. Ði lẹ lên, đừng bận tâm và lo lắng,” cậu ta nói, siết chặt tay cậu. “Nhưng tớ thì không như vậy.”

*

Thor rảo bước nhanh trong buổi sáng sớm, con Krohn chạy lăng xăng cạnh cậu, cố hết sức để không ai nhìn thấy mình. Cậu đi theo chỉ dẫn của Reece một cách chính xác nhất có thể, cậu lẩm nhẩm trong đầu chỉ dẫn, hối hả vượt qua khu ngoại ô của kinh thành, lên đến một ngọn đồi nhỏ, và men theo bìa rừng dày đặc cây. Tiếp đó đi về phía bên trái, con đường đất hiện ra bên dưới, cậu đi theo con đường đó tiến đến một con đường mòn nhỏ và hẹp, ở phía trên là sườn núi dốc, bên trái là những vách đá dựng đứng, khu rừng hiện ra ở phía bên phải. Rừng Ridge. Cô ấy hẹn gặp cậu ở đây. Cô ấy nghiêm túc hay chỉ là đùa giỡn với cậu?

Người cô ấy chọn có phải là gã hoàng thân khó tính Alton không? Thor có phải chỉ là món giải trí của cô ấy không? Cô ấy sẽ lãng quên cậu sớm thôi? Cậu hi vọng, hơn mọi thứ, rằng mình sẽ không bị rơi vào trường hợp này. Cậu muốn tin tình cảm mà cô ấy dành cho mình là thật, nhưng cũng thật khó để có thể tưởng tượng ra điều này sẽ đúng. Cô ấy biết rất ít về cậu. Cô ấy mang dòng máu hoàng tộc. Ðiều gì ở cậu khiến cô ấy quan tâm? Còn chưa kể đến là cậu còn kém cô ấy một hoặc hai tuổi, chưa có người bạn gái hơn tuổi nào quan tâm đến cậu, thực ra là, cậu không có bất kỳ cô gái nào quan tâm đến mình. Cũng không có nhiều lắm các các cô gái để chú ý trong ngôi làng nhỏ bé của cậu

Thor không bận tâm lắm đến những cô gái đó. Cậu không lớn lên cùng những cô gái hơn tuổi mình, chỉ có vài cô gái cùng độ tuổi cậu ở trong làng. Ở độ tuổi đó, chẳng đứa con trai nào quá bận tâm đến đến họ. Ða số những cậu trai thường làm đám cưới ở độ tuổi trên dưới mười tám, bằng một cuộc hôn nhân sắp đặt, mang ý nghĩa lợi ích nhiều hơn. Những người có địa vị cao sẽ không kết hôn cho đến khi hai mươi năm tuổi để chờ đợi Ngày chiêu mộ. Họ lựa chọn hoặc là chọn lấy một cô dâu hoặc là ra ngoài kiếm lấy một người khác. Nhưng điều này không đúng với Thor. Nhà cậu chẳng có gì cả, và những người ở tầng lớp của cậu thường chỉ cưới xin theo cách làm lợi cho các gia đình. Nó giống như là việc mua bán gia súc vậy.

Nhưng khi Thor nhìn thấy Gwendolyn, mọi thứ đã thay đổi. Lần đầu tiên, cậu bị ấn tượng bởi một thứ gì đó, một cảm giác sâu sắc, mạnh mẽ và gấp gáp, nó làm cậu chẳng nghĩ được gì khác nữa. Mỗi khi cậu nhìn thấy cô ấy, cảm giác càng thêm sâu đậm hơn. Cậu không tài nào hiểu nổi, cảm giác nhói đau khi xa cách cô ấy.

Thor đi nhanh hơn, men theo sườn núi, tìm kiếm ở khắp nơi, tự hỏi chính xác thì cô ấy muốn gặp cậu ở đâu—hoặc giả như cô ấy có thực sự muốn gặp hay không. Tia nắng đầu tiên chênh chếch phía trên cao cũng là lúc những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu. cậu cảm thấy mệt mỏi và buồn nôn, ảnh hưởng từ dư vị tối hôm trước, Khi mặt trời treo cao ở phía trên, sự tìm kiếm của cậu dần rơi vào vô vọng. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu sẽ nguy hiểm đến mức nào nếu họ bị phát hiện. Khi mà Hoàng hậu, mẹ cô ấy, thực sự muốn phản đối điều này, bà ta sẽ đuổi khỏi cậu ra khỏi vương quốc? Khỏi đội quân Legion? Khỏi người cậu mới biết và yêu thương? Khi đó cậu sẽ phải làm gì?

Khi nghĩ đến điều này, cậu vẫn sẽ quyết định làm theo những điều mình mong muốn, bằng mọi giá, để được ở gần cô ấy, cậu mong là mình không quá ngốc nghếch, hoặc đưa ra phán xét vội vàng về tình cảm cô ấy dành cho cậu.

“Chàng sẽ đi dạo với ta chứ?” một giọng nói vang đến, kèm theo tiếng cười khúc khích.

Thor nhảy dựng, bị gọi bất thình lình, sau đó đứng yên và quay lại. Ðang đứng ở trong tán lá cây thông khổng lồ, mỉm cười lại với cậu, là Gwendolyn. Trái tim cậu bị hạ gục bởi nụ cười đó. Cậu có thể nhận thấy sự yêu thương ở trong ánh mắt cô ấy, và tất cả những lo lắng và sỡ hãi bỗng tan biến. Cậu trách cứ bản thân sao có thể ngu ngốc đến vậy khi đã suy nghĩ hồ đồ về cô.

Con Krohn kêu lên ư ử khi nhìn thấy cô.

“Chúng ta có gì ở đây thế này?” cô la to với vẻ thích thú.

Cô quỳ gối xuống và Krohn chạy đến gần bên, nhảy vào lòng với tiếng kêu tỏ vẻ thích thú, cô bế lên ôm và vuốt ve nó.

“Nó thật đẹp làm sao!” cô nói, ôm nó thật chặt, con báo liếm mặt cô. Cô cười khúc khích và hôn lại nó.

“Tên cậu là gì vậy, anh bạn nhỏ?” Cô hỏi.

“Krohn,” Thor nói. Cuối cùng, lần này cậu không bị cứng lưỡi như trước.

“Krohn,” cô nhắc lại, nhìn vào đôi mắt con vật bé nhỏ. “Hàng ngày chàng đi cùng với chú báo con này sao?” Cô hỏi Thor với một nụ cười.

“Ta đã tìm thấy nó,” Thor nói, cảm thấy ngượng ngập khi ở gần cô, cậu luôn cảm thấy như vậy. “Trong khu rừng—hôm đi săn. Anh nàng nói ta nên giữ nó, bởi vì ta là người tìm thấy nó. Ðó như là điều sắp đặt sẵn.”

Cô nhìn Thor, thái độ tỏ vẻ nghiêm túc.

“Ðúng vậy, anh ấy nói đúng. Ðộng vật là loài thiêng liêng. Nếu chàng không tìm chúng, chúng sẽ tự đi tìm chàng.”

“Ta hi vọng nàng sẽ không phiền nếu nó đi cùng chúng ta,” Thor nói

Cô cười khúc khích.

“Ta sẽ buồn nếu nó không đi cùng,” cô trả lời.

Cô nhìn về hai hướng, như thể đảm bảo không có theo dõi, sau đó đưa tay nắm lấy tay Thor, kéo cậu vào phía trong rừng.

“Chúng ta đi thôi,” cô thì thầm. “Trước khi có ai đó nhận ra chúng ta.”

Thor cảm thấy bồi hồi khi chạm vào tay cô, trong khi cô dẫn cậu đi về phía đường mòn phía trong rừng. Họ tiến nhanh theo hướng vào sâu trong rừng, đi theo hình xoắn ốc và rẽ vào giữa những tán cây thông khổng lồ. Cô buông tay cậu ra, nhưng cậu vẫn còn lưu luyến cảm giác đó.

Cậu bắt đầu cảm thấy tin tưởng hơn rằng cô ấy thực sự có tình cảm với mình, rõ ràng là cô ấy không muốn ai phát hiện thấy họ, hoặc có thể là mẹ cô ấy. Rõ ràng cô ấy hành động một cách rất cẩn trọng, bởi vì cô ấy đã làm việc liều lĩnh là đi gặp cậu.

Cũng có thể, Thor nghĩ, cô ấy chỉ không muốn bị Alton—hoặc những chàng trai mà cô đang có cảm tình—phát hiện. Có lẽ Alton nói đúng, cô ấy chắc là xấu hổ nếu có ai bắt gặp khi đang đi cùng Thor.

Thor cảm thấy cảm xúc lẫn lộn đang vờn trong đầu mình.

“Mèo cắn mất lưỡi chàng rồi à?” cô hỏi, cuối cùng cũng phá tan bầu không khí yên lặng.

Thor cảm thấy nhột nhạt; cậu không muốn mạo hiểm để nói ra cái mớ hỗn độn đang diễn ra trong đầu mình—nhưng đồng thời cậu thấy mình cần phải nói ra tất cả những điều đó để giải tỏa. Cậu cần biết cô ấy thực sự nghĩ gì. Cậu không thể chất chứa thêm những ưu tư.

“Khi ta gặp nàng lần cuối, ta đã chạm mặt Alton. Anh ta cản đường ta.”

Gương mặt Gwendolyn trở nên tối lại, sự phấn chấn của cô đột nhiên bị dập tắt—và Thor lập tức cảm thấy hối lỗi khi đã nói ra điều này. Cậu luôn nuôi dưỡng trong lòng về hình ảnh một cô gái luôn vui tươi với bản tính thuần hậu, cậu ước mình có thể rút lại lời nói đó. Cậu muốn dừng lại, nhưng đã quá trễ. Bây giờ không còn đường lui nữa rồi.

“Anh ta đã nói gì vậy?” cô hạ giọng.

“Anh ta yêu cầu ta tránh xa nàng. Anh ta nói nàng chẳng thực lòng quan tâm đến ta. Anh ta nói ta chỉ là thứ mua vui cho nàng. Nàng sẽ chán ngấy ta chỉ sau một vài ngày thôi. Anh ta cũng nói là nàng và anh ta đã được hẹn ước hôn nhân và đám cưới cũng được sắp đặt sẵn rồi.”

Gwendolyn lộ vẻ tức giận, kèm nụ cười khinh miệt.

“Anh ta đã nói vậy sao?” cô khịt mũi. “Quả là chàng trai ngạo mạn nhất trên đời, luôn mang đến nỗi bực bội không sao có thể chịu được,” cô nói thêm, vẻ giận dữ. “Anh ta là cái gai trong mắt ta từ khi ta mới chập chững bước đi. Chỉ bởi vì bố mẹ của anh ta là những người anh em họ trong gia đình, Anh ta luôn nghĩ mình là thành viên của gia đình hoàng tộc. Ta chưa bao giờ gặp người nào kém cỏi hơn anh ta. Tệ hơn, không biết làm sao anh ta lại được nhồi nhét vào đầu ý nghĩ hai người chúng ta đã dự định trước việc kết hôn. Như thể ta sẽ làm theo bất kỳ điều gì mà cha mẹ ép buộc. Không bao giờ. Và chắc chắn là không phải anh ta. Ta không thể chịu đựng khi nhìn thấy anh ta.

Thor cảm thấy như được giải tỏa khi nghe những gì cô nói. Cảm giác như hòn đá tảng đã biến mất trên ngực mình. Cậu thấy như những ngọn cây đang hòa vang tiếng hát. Ðó chính xác là những gì cậu đang muốn nghe. Giờ thì cậu cảm thấy có lỗi khi đã làm cho không khí trở lên u ám chẳng vì điều gì cả. Nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn; cậu nhận thấy cô ấy vẫn chưa đề cập về việc cô có tình cảm thực sự với cậu hay không, Thor.

“Về những điều chàng đang quan tâm,” cô nói, liếc trộm cậu rồi quay mặt đi ngay. “Ta biết rất ít về chàng. Ta nghĩ không cần thiết phải thú nhận tình cảm của mình lúc này. Nhưng ta muốn nói rằng ta sẽ không dành nhiều thời gian cho chàng nếu như ta ghét chàng. Tất nhiên là ta có quyền thay đổi suy nghĩ nếu ta muốn, ta có thể là người dễ thay đổi ý định—nhưng trong tình yêu thì không.”

Ðó là tất cả những gì Thor cần nghe. Cậu ấn tượng bởi sự nghiêm túc của cô, và ấn tượng hơn nữa bởi cách dùng từ của cô: “tình yêu.” Cậu cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn.

“Và thật tình cờ, ta cũng định hỏi giống như vậy,” cô nói, đột ngột chuyển đại cục. “Sự thực, ta nghĩ mình có nhiều thứ để mất hơn chàng. Xét cho cùng, ta là thành viên hoàng tộc, còn chàng là thường dân. Ta lớn tuổi còn chàng trẻ tuổi hơn, chàng không nghĩ ta mới là người được quyền truy xét sao? Những lời thì thầm đến tai ta ở trong lâu đài hôm vinh danh cậu, về việc chàng leo lên tầng lớp trên, hoặc chàng chỉ lợi dụng ta, về việc khao khát địa vị. Chàng muốn dành được sự ân sủng của Nhà vua. Ta có nên tin tất cả những điều này không?”

 

Thor kinh hãi.

“Không! Không bao giờ. Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy trong đầu. Ta muốn ở bên nàng chỉ bởi vì ta không thể nghĩ được điều gì khác hơn. Chỉ bởi vì ta mong muốn thế. Chỉ bởi vì khi ta không được ở bên cạnh nàng, ta chẳng nghĩ nổi điều gì khác.”

Một nụ cười mỉm nơi khóe môi cô ấy, và cậu có thế nhìn thấy khuôn mặt cô bừng sáng.

“Chàng là người mới ở đây,” cô nói. “Chàng là người mới đối với Kinh thành, với cuộc sống hoàng tộc. Chàng cần thời gian để nhận biết mọi thứ diễn ra như thế nào. Ở đây, không ai là không có những mưu tính trong lời nói của mình. Mọi người đều có những toan tính riêng. Mọi người đều mưu cầu quyền lực—địa vị hoặc sự phú quý, giàu sang hoặc tước vị. Không ai là không tìm cách thu vén những lợi ích về cho riêng mình. Mọi người đều có do thám, phe phái hay là mưu tính cho riêng mình. Ví như khi Alton nói với chàng về đám cưới đã được sắp đặt, điều anh ta thực sự muốn là cố gắng khám phá mối quan hệ thân thiết giữa ta và chàng. Anh ta cảm thấy đang bị đe dọa. Và như vậy anh ta có thể sẽ đang thông báo điều đó đến một ai khác. Ðối với anh ta, một lễ cưới không đồng nghĩa với một tình yêu. Nó chỉ có nghĩa là sự cộng sinh. Ðơn thuần chỉ là những lợi ích về vật chất, địa vị. Về những điều này. Ở kinh thành, chẳng có gì đơn giản như vẻ ngoài của nó đâu.

Ðột nhiên, con Krohn chạy hết tốc lực lướt qua họ, rồi lao xuống con đường mòn trong rừng và mất hút trong cánh rừng thưa.

Gwen nhìn Thor cười khúc khích; cô đưa tay nắm lấy tay cậu, và chạy theo con vật.

“Ði nào!” cô hô to, đầy thích thú.

Hai người họ chạy xuống con đường mòn và lao về phía cánh rừng thưa, cùng cười vang.

Thor ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt: Ðó là một đồng cỏ với đầy những bông hoa dại ngập tràn màu sắc cao tới đầu gối họ. Những chú chim và bướm đủ các màu sắc, hình dáng đang rung rinh và chao lượn trong không trung, cả đồng cỏ bừng lên vũ hội của những âm thanh sống động. Mặt trời chiếu xuống, phản chiếu sắc màu rực rỡ, như thể đây là một nơi bí mật, ẩn dấu giữa ngút ngàn những thân cây cao lớn và tối tăm này.

“Chàng đã chơi trò bịt mắt bắt cừu bao giờ chưa?” cô cười tinh nghịch hỏi.

Thor lắc đầu, trước khi kịp trả lời, cô đã lấy ra một chiếc khăn tay, tiến tới, và bịt mắt Thor lại, thắt nút ở phía sau. Cậu không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng cười khúc khích ở bên cạnh.

“Xong rồi đó!”.

Sau đó cậu nghe tiếng bước chân của cô chạy phía xa trên đồng cỏ.

Cậu cười.

“Bây giờ ta phải làm gì?” cậu hét to.

“Tìm ta!” Cô nói vọng lại.

Giọng nói đã ở khoảng cách xa rồi.

Thor, với đôi mắt bịt kín, chạy theo cô, rất mau lẹ. Cậu gắng lắng nghe tiếng sột soạt của chiếc váy, và định hướng để đuổi theo. Thật là khó, cậu luôn để tay ra phía trước để đề phòng mình có thể va phải cây nào đó, mặc dù cậu biết trước mặt chỉ là cánh đồng cỏ rộng bát ngát. Trong phút chốc, cậu bị mất phương hướng, cảm thấy mình đang chạy vòng vòng.

Nhưng cậu tiếp tục lắng nghe, và cảm nhận tiếng cười khúc khích ở phía xa, căng đôi tai và chạy đuổi về phía đó. Ðôi khi tưởng chừng đã đến rất gần, nhưng có lúc lại cảm thấy khoảng cách xa hơn. Cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Cậu nghe thấy tiếng con Krohn đang chạy cạnh mình, kêu grừ grừ phấn khích, cậu bây giờ chỉ nghe thấy tiếng chân Krohn và chạy theo nó. Khi chạy theo, cậu thấy tiếng cười khúc khích của Gwen rõ ràng hơn, và cậu nhận ra con Krohn đang dẫn đường cho mình đi tìm cô ấy. Cậu nhận thấy con Krohn thật thông minh khi đã biết tham gia vào trò chơi này.

Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy mình chỉ còn cách cô vài bước chân, cậu đuổi theo, lạng lách qua từng đám hoa trên đồng đồng cỏ, rồi vụt tới, nghe thấy tiếng cô hét lên vui thích khi bị tóm vào vạt váy. Khi bắt được cô, cậu bị vấp ngã, làm cả hai lăn dài trên đám cỏ mềm. Cậu xoay người lăn nhanh hai vòng cuối, để có thể đỡ lấy cô ở bên trên khi cô lăn xuống.

Khi Thor tiếp đất, Gwen đã ở bên trên Thor, cô la lên bất ngờ trong khi vẫn cười khúc khích với lấy tay giật chiếc khăn tay.

Trái tim Thor loạn nhịp khi cậu nhận thấy mình đang áp sát và gần chạm mặt cô. Cậu cảm thấy sức nặng của cô trên người mình, qua chiếc váy mỏng mùa hè, cảm nhận thấy từng nhịp chuyển động của cơ thể cô, người cô ép chặt lấy cậu ở bên dưới, cô nằm yên không chống lại, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, hơi thở phập phồng, không chớp mắt. Cậu cũng vậy, trái tim đập liên hồi, không sao tập trung được.

Ðột nhiên, cô cúi xuống và đặt nụ hôn lên môi cậu. Chúng mềm mại hơn là những gì cậu từng tưởng tượng, khi đôi môi quấn lấy nhau, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy cuộc sống thật kỳ diệu.

Họ cùng nhắm mắt lại, cơ thể ngừng cử động, để tận hưởng vị ngọt ngào của nụ hôn. Cậu muốn thời gian đóng băng lại.

Cuối cùng, từ từ, cô ngước lên, nhìn cậu mỉm cười, vẫn nằm đó trên người cậu.

Họ nằm như vậy thật lâu, nhìn nhau đầy đắm đuối.

“Chàng đến từ đâu vậy?” cô mỉm cười hỏi, giọng như gió thoảng.

Cậu mỉm cười lại. Không biết phải trả lời như thế nào.

“Ta chỉ là một chàng trai bình thường,” cậu nói.

Cô lắc đầu rồi mỉm cười.

“Không đâu. Ta cảm nhận điều đó. Ta chờ đợi ở chàng nhiều, nhiều hơn thế nữa.”

Cô cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi cậu lần nữa, đôi môi chạm lấy nhau, lần này, thời gian ngưng đọng lâu hơn. Cậu đưa tay vuốt tóc cô, cô tựa đầu vào ngực cậu. Cậu không sao mà ngăn tâm trí ngừng nhảy múa trong đầu.

Cậu tự hỏi những điều ngọt ngào này sẽ kết thúc ra sao. Họ có thể được ở bên nhau không, khi mà tất cả những thế lực và sự cách biệt đang là rào cản giữa họ? Liệu họ có thể trở thành một đôi?

Thor hi vọng, hơn mọi thứ trên đời, rằng điều đó sẽ thành hiện thực. Cậu muốn ở bên cô, thậm chí còn hơn cả việc là thành viên của đội quân Legion.

Khi cậu đang mải mê suy nghĩ, bất ngờ có tiếng xào xạc trong đám cỏ, cả hai người, giật mình, quay người lại. Con Krohn đang nhảy trên đám cỏ, cách chỗ họ vài bước, có thêm một tiếng xào xạc khác vọng đến. Con Krohn gầm gừ, tiếng phì phì đâu đó ở phía xa. Cuối cùng, mọi thứ trở lên yên lặng.

Gwen lăn người khỏi Thor, cả hai nhỏm dậy và quan sát. Thor nhảy lên phía trước vài bước, ý chừng bảo vệ Gwen, tự hỏi đó không biết là tiếng gì. Cậu không thấy thêm điều gì. Nhưng chắc chắn có người hoặc vật nào đó đang ở đây, chỉ cách họ vài bước, bên được đám cỏ cao che khuất.

Con Krohn đang ở trước mặt họ, bên trong miệng, với hàm răng sắc như dao cạo, lủng lẳng con rắn lớn màu trắng mềm oặt. Chắc phải dài đến mười thước, da dày như vỏ nhánh cây, màu trắng sáng bóng.

Thor lập tức hiểu điều gì đang diễn ra: Krohn đã cứu mạng hai người họ khỏi cặp răng tử thần của loài bò sát cực độc này. Lòng cậu tràn ngập sự cảm kích đối với con vật nhỏ.

Gwen thở hổn hển.

“Bạch xà vương,” cô nói. “Loại bò sát nguy hiểm nhất trong vương quốc.”

Thor nhìn nó chằm chằm, trong lòng kinh hãi.

“Ta từng nghĩ con rắn này không có thật. Nó xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.”

“Nó rất hiếm,” Gwen nói. “Ta cũng chỉ nhìn thấy nó một lần trong đời. Ngày mà ông nội ta bị giết chết. Ðó là một điềm báo.”

Cô quay lại nhìn Thor.

“Nó có nghĩa là cái chết đang cận kề. Cái chết của người nào đó đang ở rất gần.”

Thor cảm thấy lạnh sống lưng. Một luồng gió nhẹ, lạnh buốt, chợt lướt qua cánh đồng cỏ trong ngày hè oi bức. Cậu biết, hoàn toàn chắc chắn, rằng cô nói đúng.

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»