Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

Erec sải bước về phía trước, tiến vào làn đấu. Hai hiệp sĩ đã ở đó, đối diện nhau, con chiến mã của họ dậm dậm chân đầy căng thẳng. Tim Thor đập mạnh hơn lúc nào hết khi cậu đứng chờ đợi và quan sát.

Một tiếng tù và cất lên, cả hai lao vào nhau.

Thor không thể tin những bước phi nước rút của con Warkfin lại mang một vẻ đẹp và sự duyên dáng đến nhường vậy—giống như cậu đang chiêm ngưỡng cảnh chú cá bạc quẫy đuôi lướt qua những cơn sóng trên mặt biển. Ðối thủ thật to lớn, nhưng Erec là chiến binh nhanh nhẹn và bản lĩnh. Anh ấy xé gió phi đến, đầu hạ thấp, giáp bạc loang loáng, bóng hơn tất cả những chiếc áo giáp khác mà cậu từng được thấy.

Khi hai đấu sĩ chạm nhau, Erec cầm chặt cây thương nhắm thẳng mục tiêu rồi lạng người sang một bên. Anh đã xoay sở để khóa chặt hiệp sĩ đối phương ngay tại chính giữa lá chắn của gã ta, đồng thời nhanh chóng tránh đòn.

Thân hình đồ sộ như một ngọn núi của gã hiệp sĩ kia đổ nhào ra phía sau, rồi rơi xuống đất. Ðổ sầm xuống như một tảng đá.

Ðám đông khán giả bên nhà MacGil reo hò khi Erec lướt người qua rồi vòng trở lại. Anh nâng tấm che mặt lên, hướng đầu cây thương chĩa vào cổ họng đối thủ.

"Chịu thua đi!" Erec hét về phía đối thủ.

Hiệp sĩ đối thủ nhổ nước bọt.

"Không bao giờ!"

Gã hiệp sĩ quờ tay vào chiếc túi nhỏ giấu trên eo, lôi ra một nắm đất, và trước khi Erec kịp phản ứng, gã ta ném vào mặt Erec.

Erec, choáng váng, quờ tay lên mắt, rớt cây thương xuống và rơi xuống ngựa.

Ðám đông nhà MacGil la ó, gầm rít lên đầy phẫn nộ và bật khóc khi Erec ngã xuống, tay vẫn giữ chặt mắt. Gã hiệp sĩ đối phương không để phí thời gian, vội vã dùng đầu gối thúc vào mạng sườn Erec.

Erec lăn lộn, gã hiệp sĩ kia với lấy một tảng đá lớn, nhặt nó lên, và toan tính dùng nó đập vào hộp sọ của Erec.

"KHÔNG!" Thor hét lên, bước về phía trước, không còn kiểm soát nổi bản thân.

Thor cảm thấy ghê tởm khi gã hiệp sĩ ấy đập tảng đá xuống. Vào những giây cuối cùng, Erec cố xoay sở lăn ra khỏi làn đấu. Tảng đá cắm sâu vào nền đất, ngay tại vị trí hộp sọ Erec khi trước.

Thor ngạc nhiên trước sự khéo léo của Erec. Anh bật dậy, đối diện với gã đấu sĩ đầy thủ đoạn.

"Ðoản kiếm!" Nhà vua kêu lên.

Feithgold đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào Thor, mắt mở to.

"Ðưa nó cho ta!" cậu ta hét lên.

Trái tim Thor đập loạn xạ. Cậu quay xung quanh, tìm kiếm giá đựng vũ khí của Erec, tập trung tìm thanh gươm. Có hàng loạt các loại vũ khí trước mặt cậu. Cậu với tay ra, nắm lấy nó và đẩy nó vào lòng bàn tay Feithgold.

"Ðồ ngốc! Ðó là một thanh kiếm tầm trung! "Feithgold hét lên.

Cổ họng Thor khô rát; cậu cảm thấy như thể toàn bộ vương quốc đang nhìn chằm chằm vào mình. Mắt cậu mờ đi vì lo lắng, càng lúc càng hoảng loạn không biết phải chọn thanh kiếm nào. Cậu không thể tập trung.

Feithgold bước về phía trước, đẩy Thor ra, và cầm lấy thanh đoản kiếm. Sau đó chạy vào làn đấu.

Thor nhìn theo cậu ta, cảm thấy vô dụng khủng khiếp. Cậu đã cố tưởng tượng nếu đó là mình đang chạy ra chỗ đó, trước tất cả những người ở đây, rồi thì đầu gối của cậu trở nên mềm nhũn.

Người hộ vệ của tên hiệp sĩ đối phương đến chỗ anh ta trước, và Erec phải nhảy ra khỏi làn đấu khi tên hiệp sĩ đó vung kiếm vào người anh, rất chuẩn xác. Cuối cùng, Feithgold cũng đã đến chỗ Erec và đặt thanh đoản kiếm vào tay anh. Cùng lúc đó, gã hiệp sĩ đối thủ lại tấn công Erec. Nhưng Erec tỏ ra rất nhanh trí. Anh đợi đến phút cuối cùng mới lách người qua tránh.

Dẫu vậy gã đối thủ theo quán tính tiếp tục lao tới, ngay vào Feithgold, đang đứng đó, cậu ta đã kém may mắn khi đứng đúng ở chỗ Erec vừa nãy. Tên hiệp sĩ, lòng đầy giận dữ vì Erec đã biến mất, hắn ta túm lấy tóc Feithgold bằng cả hai tay, rồi dùng đầu húc mạnh vào mặt cậu.

Có tiếng xương rạn nứt, máu phun ra từ mũi Feithgold và cậu ngã gục xuống đất, mềm rũ ra.

Thor đứng đó, miệng há hốc vì choáng váng. Cậu không thể tin được. Ðám đông khán giả cũng vậy, họ la ó và rít lên.

Erec quay ngoắt lại với thanh kiếm của mình, nhưng chém trượt. Hai người lại đối mặt với nhau.

Thor chợt nhận ra: cậu lúc này chính là người cận vệ của Erec. Cậu nuốt nước bọt. Cậu phải làm gì bây giờ? Cậu chưa chuẩn bị tinh thần. Nhưng cả vương quốc đang nhìn vào cậu.

Hai hiệp sĩ tấn công nhau dữ dội, liên tục chém về phía nhau. Rõ ràng tên hiệp sĩ McCloud mạnh hơn Erec rất nhiều—nhưng Erec là một chiến binh giỏi hơn, nhanh hơn và khéo léo hơn. Họ vung gươm và chém và tránh, chưa ai giành được lợi thế.

Cuối cùng, vua MacGil đứng dậy.

"Thương dài!" ông gọi lớn.

Tim Thor đập thình thịch. Cậu hiểu: đã đến lúc cậu làm nhiệm vụ.

Cậu quay lại nhìn các giá để vũ khí, lấy xuống thứ vũ khí có vẻ phù hợp nhất. Khi cậu nắm lấy chiếc cán bằng da của loại vũ khí đó, cậu cầu rằng cậu đã lấy đúng loại vũ khí.

Cậu phóng nhanh trên làn đấu, cảm thấy hàng ngàn đôi mắt đang dõi theo mình. Cậu chạy bằng tất cả sức lực, muốn lao vút đến chỗ Erec càng nhanh càng tốt, để đặt cây thương vào tay anh. Cậu vui mừng vì đã đến chỗ anh trước.

Erec cầm lấy cây thương rồi quay người, chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đối thủ. Là một chiến binh đầy danh dự, Erec đợi cho đến khi hiệp sĩ đối phương cầm vũ khí xong xuôi mới tấn công. Thor vội vàng né ra khỏi làn đấu của hai hiệp sĩ, cậu không muốn lặp lại sai lầm của Feithgold. Ðoạn, cậu kéo cơ thể đã mềm oặt của Feithgold ra khỏi con đường đầy nguy hiểm.

Thor trở lại xem họ đấu, cậu cảm thấy có điều rất lạ. Ðối thủ của Erec cầm lấy cây thương, dựng thẳng lên, rồi hạ cây thương xuống theo một chuyển động rất kì lạ. Ðột nhiên, Thor cảm thấy cả thế giới đang dồn từng hơi thở vào cuộc chiến này. Trực giác mách bảo cậu có điều gì đó không ổn. Ðôi mắt cậu dán chặt vào mũi thương của gã McCloud, khi nhìn kỹ, cậu nhận ra đầu cây thương rất lỏng. Gã hiệp sĩ này sắp dùng mũi thương của mình như là một mũi dao phi.

Khi gã hiệp sĩ lao ngọn thương xuống, đầu ngọn thương tách ra và xé gió, nhắm thẳng vào tim Erec. Chỉ vài giây nữa thôi, Erec sẽ chết mà không kịp phản ứng. Từ hình dáng lưỡi răng cưa của nó, đầu dao găm này chắc có thể xuyên qua áo giáp.

Trong giây phút đó, Thor cảm thấy toàn bộ cơ thể bừng nóng. Cậu thấy một cảm giác đau nhói—đó là cảm giác cậu đã gặp ở trong khu rừng cấm Darkwood, khi chiến đấu với quái thú Sybold. Cả thế giới như quay chậm lại. Cậu nhìn thấy mũi thương chuyển động chầm chậm theo hình xoắn ốc. Có một nguồn năng lượng, một sức nóng, đang tăng dần trong từng thớ thịt cậu—những sức mạnh ẩn chứa mà cậu không biết đang tồn tại trong người.

Cậu bước về phía trước và với cảm giác nhanh hơn mũi thương. Trong tâm trí, cậu muốn nó dừng lại. Rồi cậu ra lệnh cho nó dừng lại. Cậu không hề muốn thấy Erec bị thương, đặc biệt là bị thương theo cách này.

"KHÔNG!" Thor rít lên.

Cậu tiến thêm bước nữa và đưa lòng bàn tay ra, hướng về mũi thương.

Nó dừng lại và treo lơ lửng trong không trung, ngay trước khi kịp chạm đến trái tim Erec.

Rồi rớt luôn xuống đất.

Cả hai hiệp sĩ đều quay lại nhìn Thor—cả hai vị vua cùng hàng ngàn khán giả. Có cảm giác như cả thế giới đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu nhận ra tất cả họ đều đã chứng kiến hành động vừa rồi của cậu. Họ đều biết rằng cậu khác thường, rằng cậu có một loại quyền năng nào đó, rằng cậu đã thay đổi cục diện cuộc đấu, đã cứu Erec và thay đổi số phận của vương quốc.

Thor đứng bất động tại chỗ, tự vấn về những điều vừa xảy ra.

Giờ đây chắc chắn một điều rằng cậu không giống mọi người ở đây. Cậu khác biệt.

Nhưng cậu là ai?

CHƯƠNG CHÍN

Thor thấy mình được kéo lên, đưa qua đám đông bởi Reece, con trai út của Ðức vua và là người đấu tập mới với cậu. Suốt từ cuộc thi cưỡi ngựa đấu thương, đó hẳn là một vết nhơ. Dù cậu đã chống trả lại được, dù năng lực cậu dùng đã ngăn được mũi thương giết chết Erec, điều đó gây sự chú ý cho toàn vương quốc. Cuộc thi đấu được dừng ngay sau đó, thỏa thuận dừng cuộc thi đấu được ra lệnh bởi hai vị Vua. Mỗi hiệp sĩ rút về phe bên mình, đám đông giải tán trong sự phấn khích cực độ, và Thor được Reece đỡ lên và dẫn đi.

Cậu được đưa đi cùng đoàn tùy tùng hoàng gia, cắt qua chỗ đám đông, Reece cầm tay, dắt cậu cùng đi suốt cả quãng đường. Thor vẫn run sợ vì sự kiện trong ngày, cậu không thể hiểu nổi những gì mình vừa làm ở đó, điều đó đã ảnh hưởng đến mọi thứ như thế nào. Cậu chỉ muốn ẩn danh, chỉ giống như bao chiến binh khác của đội quân Legion. Cậu không muốn thành trung tâm của sự chú ý.

Tệ hơn nữa, cậu không biết mình đang được đưa đi đâu, liệu cậu có bị trừng phạt vì đã chen ngang vào cuộc thi đấu hay không. Tất nhiên cậu đã cứu mạng Erec—nhưng cậu đã xen vào trận chiến của các hiệp sĩ, điều này là cấm kỵ đối với người cận vệ. Cậu không chắc mình sẽ được thưởng hay là bị trách cứ.

“Cậu đã làm điều đó như thế nào vậy? Reece hỏi, trong khi vẫn kéo cậu theo. Thor đi theo một cách vô thức, cố lý giải mọi vấn đề. Khi cậu đi đến, đám đông trố mắt, nhìn chằm chằm vào cậu như thể cậu là sinh vật kỳ lạ nào đó.

“Tớ không rõ,” Thor trả lời một cách thành thật. “Tớ chỉ muốn giúp anh ấy và…điều đó xảy ra.”

Reece lắc đầu.

“Cậu đã cứu sống Erec. Cậu có nhận ra điều đó không? Anh ta là hiệp sĩ tiếng tăm nhất của chúng ta. Và cậu đã cứu anh ta.”

Thor cảm thấy khá hơn khi nghe những lời đó từ Reece, một cảm giác nhẹ nhõm. Cậu đã thấy mến Reece từ lúc mới gặp; cậu ta như một thứ thuốc có tác dụng xoa dịu người khác, luôn biết phải nói gì. Theo những gì suy luận, cậu cho rằng mình bị sẽ không bị trừng phạt sau tất cả. Có lẽ, theo cách nào đó, họ sẽ coi cậu là một anh hùng.

“Tớ không cố gắng làm gì cả,” Thor nói. “Tớ chỉ muốn cứu sống anh ấy. Ðiều đó hoàn toàn…tự nhiên. Không phải điều gì lớn lao cả.”

“Không phải điều lớn lao ư?” giọng Reece vang lên. “Nếu là tớ thì tớ cũng không thể làm được điều đó. Chẳng ai khác có thể cả.”

Họ rẽ sang một góc ở cuối đường và Thor thấy trước mặt là tòa lâu đài của Ðức vua, vươn cao đến tận trời xanh, đứng sừng sững ở đó, trông thật nguy nga. Quân đội của Ðức vua đứng nghiêm trang, dọc theo con đường lát đá cuội trên cây cầu kéo bắc ngang con hào, ngăn không cho đám đông đến gần. Họ bước sang một phía để Reece và Thor đi qua.

 

Hai người đi trên con đường, lính gác dọc hai bên, đến tận cánh cửa hình vòm đồ sộ, được đóng lại bởi các chốt sắt. Bốn lính gác kéo mở ra và bước sang bên, đứng nghiêm trang. Thor không thể tin nối mình được tiếp đón như vậy; như thể cậu là thành viên trong một gia đình hoàng tộc vậy.

Khi họ bước vào trong lâu đài, cánh cửa đóng lại ngay phía sau. Thor cảm thấy ngạc nhiên với cảnh tưởng trước mắt: bên trong thật rộng lớn, với những bức tường đá cao vút dày một thước và rộng lớn, các phòng mở. Phía trước cậu là hàng trăm người thuộc hoàng tộc, đang bàn tán rôm rả với niềm phấn khích lớn. Cậu có thể cảm nhận được tiếng rì rầm và sự phấn khích ở xung quanh, và mọi ánh mắt quay lại đổ dồn về phía cậu khi cậu bước vào. Cậu cảm thấy choáng ngợp vì được chú ý.

Mọi người vội vàng nín lại ngay, trông có vẻ lóng ngóng khi Thor cùng với Reece đi xuống hành lang lâu đài. Cậu chưa từng thấy nhiều người diện trang phục lộng lẫy như vậy. Cậu nhìn thấy hàng chục cô gái ở đủ mọi lứa tuổi, mặc những trang phục cầu kỳ, bá vai nhau thì thầm và cười khúc khích khi cậu đi đến. Cậu ý thức được mình. Cậu không cho rằng họ có cảm tình với mình, hoặc dường như họ đang cười nhạo cậu. Cậu không quen là trung tâm của sự chú ý—càng không khi ở trong cung điện hoàng gia—thật khó để cư xử sao cho đúng.

“Sao họ lại cười nhạo tớ vậy?” cậu hỏi Reece.

Reece quay lại cười khúc khích. “Họ không cười nhạo cậu,” cậu ta nói. “Họ đang chú ý đến cậu. Cậu đang nổi tiếng.”

“Nổi tiếng?” Cậu hỏi, vẻ choáng váng. “Thế nghĩa là sao? Tớ vừa mới đến đây mà.”

Reece cười tươi và siết chặt tay lên vai cậu. Rõ ràng Thor làm cậu ta thích thú.

“Tiếng đồn lan đi trong cung điện nhanh hơn cậu tưởng. Và một kẻ lạ lẫm như cậu—ừm, điều này không diễn ra thường xuyên đâu.”

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” cậu hỏi, nhận ra Reece đang kéo mình đến nơi nào đó.

“Cha tớ muốn gặp cậu,” cậu ta nói khi họ đi xuống một dãy hành lang mới.

Thor nuốt nước bọt.

“Cha cậu? Ý cậu là…Ðức vua?” Ðột nhiên, cậu thấy lo lắng. “Tại sao Ðức vua muốn gặp tớ? Cậu chắc chứ?”

Reece cười.

“Tớ chắc. Ðừng lo lắng như vậy. Chỉ là gặp cha tớ thôi mà.”

“Chỉ là cha cậu?” Thor nói với sự hoài nghi. “Ông ấy là Ðức vua!”

“Ông ấy không phải người xấu đâu. Tớ có cảm giác người sẽ hài lòng. Dù gì thì cậu đã cứu sống Erec.”

Thor nuốt nước bọt một cách khó khăn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một cánh cửa rộng lớn nữa mở ra và họ đi vào trong một đại sảnh rộng thênh thang. Cậu ngước lên nhìn mái trần cong vút lòng đầy kinh ngạc, với những đường nét tinh xảo và cầu kỳ. Những bức tường được lắp bằng những ô cửa sổ kính màu, hình vòm, nếu có thể, thậm chí căn phòng này còn chứa được nhiều người hơn thế nữa, những bàn tiệc kéo dài ngút tầm mắt, mọi người đang ngồi trên những băng ghế dài vô tận, đang mải mê ăn uống, giữa lối đi hẹp được trải thảm đỏ, dài bất tận, dẫn đến một cái bục lớn ở trên đó là ngai vàng của Ðức vua. Ðám đông tách ra nhường chỗ khi Reece và Thor bước xuống thảm đỏ tiến về phía Ðức vua.

“Ngươi nghĩ đây là đâu mà ngươi đưa nó đến?” một giọng nói nghèn nghẹn, đầy thù địch vọng đến.

Thor ngước lên thấy một người thanh niên đứng cạnh mình, không lớn tuổi hơn mình là bao, mặc trang phục hoàng gia, rõ ràng là một vị hoàng tử, chắn đường họ và cau có nhìn xuống.

“Ðó là mệnh lệnh của Vua cha,” Reece ngắt lời, “Tốt hơn hết là anh tránh ra, trừ khi muốn bất tuân lệnh cha.”

Vị hoàng tử đứng đó, cau có, như thể anh ta vừa cắn phải thứ gì đó thối rữa khi xăm xoi Thor. Thor không ưa anh ta chút nào. Có gì đó không tin tưởng được từ anh ta, với cử chỉ không tốt đẹp gì cho lắm, ánh mắt chòng chọc luôn dò xét người khác.

“Ðây không phải nơi dành cho những tên thường dân,” hoàng tử đáp lại. “Ngươi nên để tầng lớp hạ lưu ở bên ngoài, ở nơi mà chúng xuất thân.”

Thor cảm thấy tim mình thắt lại. Rõ ràng người này ghét cậu, cậu cũng không hiểu nổi tại sao.

“Vậy em phải tâu lên Vua cha rằng anh nói điều đó sao?” Reece nói, giọng bảo vệ, đứng ở chỗ của mình.

Một cách miễn cưỡng, hoàng tử quay người và mất dạng.

“Người đó là ai vậy?” Thor hỏi Reece. Khi họ tiếp bước.

“Ðừng quan tâm đến anh ta,” Reece đáp lời. “Ðó là anh trai tớ – Gareth. Người anh cả—ừm, cũng không hẳn là anh cả—chỉ là anh cả được thừa nhận một chính thức. Kendrich, người mà cậu đã gặp ở sân đấu—đó mới là anh cả thực sự.”

“Tại sao Gareth ghét tớ như vậy? thậm chí tớ không biết anh ta.”.

“Ðừng để ý—anh ấy không chỉ ghét riêng mình cậu đâu. Anh ấy căm ghét tất cả mọi người. Bất kỳ ai gần gũi với gia đình, anh ấy đều xem như mối đe dọa. Ðừng bận tâm đến anh ấy làm gì. Anh ấy là vậy mà.”

Khi hai người tiếp tục rảo bước, Thor cảm thấy biết ơn Reece nhiều hơn, người mà, cậu dần nhận ra, đang trở thành một người bạn thực sự.

“Tại sao cậu lại đứng về phía tớ? Thor hỏi, giọng tò mò.

Reece nhún vai.

“Tớ được lệnh đưa cậu đến gặp Cha. Thêm nữa, cậu là người đấu tập cùng tớ. Ðã lâu rồi mới có người cùng tuổi với tớ ở đây, tớ nghĩ cậu xứng đáng.”

“Nhưng điều gì làm cho tớ xứng đáng?” Thor hỏi.

“Ðó là tinh thần của người chiến binh. Nó không thể giả tạo.”

Khi họ tiếp tục bước xuống lối đi tiến về phía Ðức vua. Thor cảm thấy như thể mình đã biết rõ ông—thật kỳ lạ, theo cách nào đó cậu cảm thấy như thể Reece là người anh của mình. Cậu chưa bao giờ có môt người anh—một người anh thực sự—điều này làm cậu thấy phấn chấn.

“Những người anh khác của tớ không cư xử như vậy đâu, đừng lo lắng quá, Reece nói khi mọi người quây xung quanh họ, cố liếc nhìn Thor. “Anh trai tớ Kendrick, cậu đã từng gặp—anh là người giỏi nhất trong tất cả. Người anh cùng cha khác mẹ, nhưng tớ xem anh ấy là một người anh thực sự—thậm chí là hơn cả Gareth. Kendrick đối với tớ giống như một người cha thứ hai. Anh ấy cũng sẽ đối đãi với cậu như vậy, tớ chắc chắn đó. Chẳng có điều gì mà anh ấy không làm cho tớ cả—hoặc cho bất cứ ai. Anh ấy là người được yêu mến nhất trong gia đình hoàng tộc. Thật là một sự tổn thất lớn nếu anh ấy không được kế vị.”

“Cậu nói ‘các anh.’ Còn những người anh khác nữa?” Thor hỏi.

Reece hít một hơi dài.

“Tớ còn một một người anh khác, đúng vậy. Chúng tớ không gần gũi lắm. Tên anh ấy là Godfrey, anh ấy phung phí cuộc sống ở các tửu điếm, với những kẻ hạ lưu. Anh ấy không phải là chiến binh, như chúng ta. Anh ấy không quan tâm lắm đến điều đó—thực sự thì anh ấy chẳng quan tâm điều gì. Ngoại trừ những cuộc vui bia rượu—và các cô gái.”

Ðột nhiên, họ đi chậm lại khi một cô gái cản đường. Thor đứng đó, sững người. Có lẽ chỉ hơn cậu vài tuổi, nàng nhìn lại bằng đôi mắt hạnh nhân, màu xanh da trời, làn da mịn màng và mái tóc màu dâu tây, suôn dài. Nàng diện một chiếc váy sa tanh màu trắng có viền ren, đôi mắt sáng thông minh, ánh lên sự thích thú và nghịch ngợm. Nàng dán mắt vào cậu, làm cậu bị mê hoặc hoàn toàn. Cậu đứng yên bất động. Nàng là người xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Nàng mỉm cưởi, để lộ hàm răng trắng đều—cậu sững người lại, nụ cười như níu giữ cậu, làm bừng sáng trái tim cậu chỉ bẳng một cử chỉ duy nhất. Cậu chưa bao giờ có cảm giác lạ như lúc này.

Thor đứng trước mặt nàng, không nói lên lời. Cảm giác ngộp thở. Một cảm giác chưa bao giờ gặp trước đây.

“Em không định giới thiệu ta sao?” nàng ta hỏi Reece. Giọng nàng gây ấn tượng ngay với Thor—thậm chí còn ngọt ngào hơn vẻ ngoài.

Reece thở dài.

“Và còn có chị gái tớ nữa,” cậu ta nói kèm theo một nụ cười. “Chị Gwen, đây là Thor. Thor, đây là chị tớ, Gwen”

Gwen nhún đầu gối nghiêng mình

“Anh khỏe chứ?” nàng nhoẻn miệng hỏi.

Thor đứng đó, như bị đóng băng, cuối cùng, Gwen cười khúc khích.

“Trả lời ngắn gọn thôi, vui lòng,” nàng nói kèm theo nụ cười tươi.

Thor cảm thấy đỏ bừng mặt; cậu hắng giọng.

“Tôi…tôi…xin lỗi,” cậu nói. “Tôi là Thor.”

Gwen cười khúc khích.

"Tôi biết điều đó," cô nói. Cô quay sang cậu em trai. "Reece à, bạn của em rất biết cách ăn nói đấy."

“Cha muốn gặp cậu ấy,” cậu nói một cách sốt ruột, “Có lẽ chúng ta sẽ trễ mất.”

Thor muốn bắt chuyện, muốn nói rằng nàng xinh đẹp như nào, cậu vui mừng ra sao khi được gặp nàng, muốn bày tỏ lòng biết ơn khi nàng không hỏi thêm nữa. Nhưng lưỡi cậu cứ cứng đơ. Cậu chưa bao giờ hồi hộp như này, vì vậy, thật may, mọi thứ đã dừng lại:

“Cám ơn công chúa.”

Gwen cười lớn hơn.

“Cám ơn ta vì điều gì?” cô hỏi, mắt sáng lên cảm thấy vui thích.

Thor cảm thấy mặt mình lại bừng đỏ.

“Ừm…Tôi không biết,” cậu lí nhí.

Gwen cười ngặt nghẽo, Thor cảm thấy bẽ mặt. Reece hích khuỷu tay cậu, giục đi tiếp, cả hai lại tiếp tục đi. Ði chừng vài bước, Thor ngoái lại. Gwen vẫn ở đó, nhìn về phía cậu.

Thor thấy trái tim mình đang loạn nhịp. Cậu muốn nói chuyện, muốn tìm hiểu mọi thứ về cô ấy. Cậu thấy xấu hổ cho việc kiệm lời của mình. Nhưng cậu chưa bao giờ tiếp xúc với các cô gái, thực sự, trong ngôi làng nhỏ của cậu—tất nhiên không một ai xinh đẹp như vậy. Cậu chưa bao giờ được ai chỉ bảo cách nói chuyện, cách cư xử sao cho đúng.

“Chị ấy nói nhiều quá,” Reece nói, khi họ tiếp tục đi, tiến về phía Ðức vua. “Ðừng bận tâm đến chị ấy.”

“Tên cô ấy là gì?” Thor hỏi.

Reece nhìn cậu một cách hài hước. “Chị ấy vừa nói rồi đó!” cậu ta nói, bật cười.

“Tớ xin lỗi…tớ…ừ…tớ quên mất rồi,” Thor nói, vẻ đầy xấu hổ.

“Gwendolyn. Nhưng mọi người thường gọi chị ấy là Gwen.”

Gwendolyn. Thor nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. Gwendolyn. Gwen. Cậu không muốn nó biến mất. Cậu muốn nó tồn tại trong tâm thức mình. Cậu băn khoăn là có cơ hội gặp lại nàng không. Cậu đoán là không thể, cậu chỉ là tầng lớp thường dân. Ý nghĩ đó làm cậu bị tổn thương.

Ðám đông trở lên tĩnh lặng khi Thor nhìn lên và nhận ra họ đang ở gần Ðức vua. Vua MacGil ngồi trên ngai vàng, mặc áo choàng màu tía hoàng tộc, đầu đội vương miện, trông thật uy nghi.

Reece quỳ xuống trước mặt ngài, đám đông tĩnh lặng. Thor làm theo. Một sự tĩnh lặng bao trùm toàn bộ căn phòng.

Ðức vua hắng giọng, âm điệu trầm tĩnh, vui vẻ. Khi ông nói, giọng nói như vang vọng khắp căn phòng.

“Thorgin của Vùng đất thấp Thị trấn phía Nam thuộc Tây Vương quốc,” ông bắt đầu nói.

“Nhà ngươi có nhận thấy ngươi đã can thiệp vào cuộc cưỡi ngựa đấu thương của ta ngày hôm nay không?”

Thor cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu không biết đáp lại ra sao; dấu hiệu ban đầu chẳng mấy tốt đẹp. Cậu băn khoăn không biết mình có bị trừng phạt không.

“Thần thật có lỗi, thưa bệ hạ,” cuối cùng cậu cũng nói. “Thần không định làm vậy.”

MacGil chồm người về phía trước, lông mày nhướng lên.

“Không định? Ngươi đang nói rằng ngươi không có ý định cứu sống Erec?”

Thor thấy thật bối rối. Cậu nhận ra mình làm mọi thứ trở lên tồi tệ hơn.

“Dạ không, thưa bề trên. Thần không có ý như vậy—”

“Vậy là ngươi thừa nhận mình có ý định—”

Thor cảm thấy tim đập mạch. Cậu nói gì bây giờ đây?

“Thần thật có tội, thưa bê hạ. Thần cho rằng thần chỉ…muốn giúp.”

“Muốn giúp?” giọng MacGil âm vang, rồi ông ngả người về sau và cười thật lớn.

“Nhà ngươi muốn giúp! Erec! Hiệp sĩ tiếng tăm và vĩ đại nhất của ta!”

Căn phòng nổ tung với những tiếng cười, Thor thấy mặt ửng đỏ, một trong số nhiều lần trong ngày hôm nay. Cậu có thể làm gì cho đúng tại đây?

“Ðứng dậy và tiến lại gần đây, cậu bé,” MacGil ra lệnh.

Thor ngước lên, đầy bất ngờ khi thấy Ðức vua đang mỉm cười nhìn xuống, ngắm nhìn cậu khi cậu đứng dậy và tiến lại gần.

“Ta nhận thấy nét cao quý trên khuôn mặt ngươi. Ngươi không phải là một cậu bé tầm thường. Không, không tầm thường chút nào cả…”

MacGil hắng giọng.

“Erec là chiến binh được yêu mến nhất. Những điều ngươi đã làm ngày hôm này thật phi thường. Một điều phi thường với tất cả chúng ta. Ðể tưởng thưởng, từ hôm nay, ta sẽ xem ngươi như là thành viên trong gia đình, với tất cả sự quan tâm và lòng quý trọng như bất kỳ người con trai nào của ta.”

Ðức vua dựa người về sau rồi nói, giọng oang oang: “Hãy để cho tất cả biết đến điều này!”

Tiếng cổ vũ vang dội và sự phấn chấn tưng bừng khắp căn phòng.

Thor nhìn quanh, bối rối, không thể diễn tả hết cảm xúc đang xảy ra lúc này. Là thành viên của gia đình hoàng tộc. Nó vượt xa những ước mơ hoang đường nhất của cậu. Tất cả những gì cậu mong đợi, là được đứng trong hàng ngũ đội quân Legion. Giờ đây. Cậu choáng ngợp với lòng biết ơn, sự vui sướng, cậu gần như không biết phải làm gì.

Trước khi cậu có thể đáp lời, căn phòng đột nhiên bừng tỉnh với những tiếng hát, điệu nhảy và tiệc tùng. Mọi người đang ăn mừng xung quanh cậu. Khung cảnh thật náo nhiệt. Cậu nhìn lên Ðức vua, với sự yêu quý thể hiện trong ánh mắt, sự tôn thờ và thuần phục. Cậu chưa khi nào cảm nhận được tình thương yêu của cha trong đời mình. Và bây giờ cậu cảm nhận rõ sự yêu thương đến từ một người cha, chứ không phải từ một vị Vua. Trong một ngày, thế giới của cậu đã thay đổi. Cậu cầu tất cả những điều này là sự thực.

 
*

Gwendolyn tách ra khỏi đám đám đông, muốn bắt gặp lại hình ảnh của Thor trước khi cậu ra khỏi cung điện. Thor. Trái tim cô đập nhanh hơn khi nghĩ về cậu ta. Cô không thể ngừng việc nhắc lại tên cậu ta trong đầu. Cô không thể nào ngừng suy nghĩ về cậu ta từ khi chạm mặt lần đầu. Cậu ta trông trẻ hơn cô, nhưng không nhiều hơn một hoặc hai tuổi—thêm nữa, cậu ta trông có vẻ già dặn hơn, trưởng thành hơn những người khác, vẻ sâu sắc. Từ lúc nhìn thấy cậu ta. Cô cảm tưởng như mình biết cậu ta từ lâu rồi. Cô tự cười thầm khi nhớ về chuyện gặp cậu ta. Cái vẻ bối rối ngượng ngùng ấy. Cô cảm thấy trong ánh mắt cậu ta có những ý nghĩ giống hệt mình vậy.

Dĩ nhiên, cô thậm chí không biết gì về cậu ta. Nhưng cô đã chứng kiến cách mà cậu ta hành động trên làn đấu cưỡi ngựa đấu thương, nó giống như nhìn thấy hình ảnh người em trai mình vậy. Cô đã chú ý đến cậu ta từ khi nào không biết nữa, một cảm giác thật đặc biệt, khác hoàn toàn những người khác. Gặp cậu ta chỉ là việc xác nhận thêm. Cậu ta khác biệt so với tất cả những người trong hoàng tộc, những người sinh ra và lớn lên ở đây. Có điều gì đó chân thật đầy tươi mới từ cậu ta. Cậu ta là người đến từ nơi khác biệt hoàn toàn. Một thường dân. Nhưng kỳ lạ thay, lại mang cốt cách hoàng tộc. Như thể cậu ta quá hãnh diện về việc mình là ai vậy.

Gwen tiến ra phía mép ban công phía trên và nhìn xuống. Từ đây có thể nhìn thấy một khoảng rộng lớn cung điện phía dưới, và cô bắt gặp ánh mắt thoáng qua của Thor khi cậu được đưa ra ngoài. Reece đi bên cạnh. Họ chắc chắn đi tới doanh trại, để tập luyện cùng những người khác. Cô cảm thấy chút gì đó tiếc nuối, băn khoăn tự hỏi, làm thế nào để có thể gặp lại cậu ta.

Gwen phải biết thêm nhiều điều về cậu ta. Cô phải khám phá ra điều đó. Về điều này, cô sẽ phải nói chuyện với một người phụ nữ, người mà biết mọi thứ về bất cứ ai hoặc điều gì đang diễn ra trong vương quốc: mẹ cô.

Gwen quay lại chạy cắt mặt đám đông, vòng qua các cầu thang xoắn ốc sau phía lâu đài, nơi mà cô biết rất rõ. Ðầu quay cuồng. Thật là một ngày nhiều biến động. Ðầu tiên. Vào buổi họp mặt buổi sáng cùng với cha mình, điều bất ngờ là ông muốn trao quyền cai trị vương quốc cho cô. Cô hoàn toàn bất ngờ, dù có trong mơ cô cũng không dự tính đến việc này. Cô không biết mình phải xử trí ra làm sao. Làm sao cô có thể cai trị được vương quốc? Cô cố gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, hi vọng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Sau nữa là, cha cô vẫn đang khỏe mạnh, và hơn hết mọi thứ trên đời, cô muốn ông sống mãi cùng mình. Sống hạnh phúc.

Nhưng cô không thể xua buổi họp sáng nay ra khỏi tâm trí. Cứ như một hạt giống được gieo, sẽ lớn dần lên trong đầu, khi ngày đó đến, sẽ là người tiếp theo. Người kế vị ngôi vua. Chẳng phải ai trong số những người anh của cô. Mà chính là cô. Ðiều này làm cô thấy sợ hãi. Nhưng cũng mang đến cho cô cảm giác được coi trọng, làm cô thấy tự tin, không giống cảm giác trước kia đã từng. Ông thấy cô là người phù hợp nhất để truyền ngôi——là người thông thái nhất trong tất cả bọn họ. Cô băn khoăn tự hỏi.

Cũng có thể, theo cách nào đó, cô cảm thấy lo lắng. Cô cho rằng điều đó sẽ gây ra sự oán ghét và đố kỵ—cho cô, người được chọn để cai trị vương quốc. Cô có thể cảm nhận sự đố kỵ từ Gareth. Ðiều đó làm cô sợ hãi. Cô biết anh trai mình thủ đoạn tàn ác và hoàn toàn không nhân nhượng. Anh ta chẳng từ thủ đoạn nào để đạt được những gì mình muốn. Cô ghét việc phải ở trong tầm ngắm của anh ta. Cô cố gắng trò chuyện với anh ta sau buổi họp mặt. Nhưng anh ta thậm chí không thèm nhìn mặt cô.

Gwen chạy xuống cầu thang xoắn ốc. đôi giầy của cô tạo thành âm thanh vang vọng trên bậc đá. Cô rẽ xuống hành lang khác, đi ngang qua nhà thờ phía sau, qua thêm một cánh cửa, một vài tên lính gác, và đi vào những căn phòng riêng tư trong lâu đài. Cô phải nói chuyện với mẹ mình, cô biết bà sẽ nghỉ ngơi ở đây. Mẹ cô ít khi từ chối giải thích cho cô những vấn đề như thế này—cô bây giờ chỉ muốn chạy về phòng riêng, nghỉ ngơi và thư giãn theo cánh riêng của mình.

Gwen lại chạy qua một tên lính gác nữa, đi xuống sảnh khác, cuối cùng dừng trước phòng thay đồ của mẹ cô. Cô định mở cửa ra, nhưng dừng lại. Phía sau cánh cửa, cô nghe thấy những âm thanh như bị chặn lại, rồi âm điệu tăng dần, cảm nhận thấy điều gì đó bất ổn. Ðó là tiếng mẹ cô, đang tranh cãi. Cô tiến sát hơn nữa, và nghe thấy giọng cha cô. Họ đang cãi vã. Nhưng tại sao vậy?

Gwen biết rằng mình không nên nghe—nhưng cô không thể ngừng được. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ sồi nặng nề, rồi nắm lấy vòng sắt gõ cửa, cô chỉ mở hé và lắng nghe.

“Nó sẽ không được ở trong nhà của ta,” mẹ cô ngắt lời.

“Nàng đã vội vàng phán xét khi thậm chí không biết được toàn bộ câu truyện.”

“Thiếp biết toàn bộ câu truyện,” bà đáp lại. “Ðủ rồi.”

Gwen nghe thấy giọng điệu chua cay của mẹ mình, và thấy sửng sốt. Cô hiếm khi nghe thấy cha mẹ mình tranh cãi—có một vài lần trước đó—nhưng có chưa bao giờ nghe thấy mẹ mình lớn tiếng như vậy. Cô không hiểu nổi.

“Nó sẽ vẫn ở trại lính cùng với những người khác. Thiếp không muốn chung nhà với nó. Chàng có hiểu không?” bà nhấn giọng.

“Tòa lâu đài này rất rộng lớn,” giọng cha cô vọng lại. “Sự có mặt của nó sẽ không gây chú ý cho nàng.”

“Thiếp không quan tâm là bị gây chú ý hay không. Thiếp không muốn nó ở đây. Nó là chuyện của chàng. Là do chàng đã chọn mang nó vào đây.”

“Nàng cũng không phải quá ngây thơ,” cha cô vặn lại

Cô nghe thấy tiếng bước chân, thấy cha mình bước ngang qua phòng và đi ra ngoài cửa phía bên kia, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng làm cho căn phòng rung lên. Mẹ cô đứng đơn độc ở chính giữa phòng, bắt đầu khóc.

Gwen cảm thấy thật khủng khiếp. Cô không biết phải làm gì. Một mặt, cô nghĩ tốt nhất mình nên rút đi, nhưng mặt khác cô không thể chịu nổi cảnh mẹ cô khóc, không thể rời đi để mặc bà ở đó như vậy. Cô cũng có những nỗi băn khoăn của riêng mình, cô không thể hiểu họ đang tranh cãi về điều gì. Dường như là tranh cãi về Thor. Nhưng tại sao? Tại mẹ cô lại quan tâm quá mức như vậy? Có hàng chục người đang sống ở lâu đài.

Gwen không cho phép mình rời đi, không thể để mẹ cô một mình trong tâm trạng đó. Cô phải đối diện với bà. Cô tiến lên và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra.

Tiếng kêu cọt kẹt phát ra, và mẹ cô quay người lại, mất cảnh giác. Bà cau mày nhìn con gái.

“Sao con không gõ cửa?” bà lên giọng. Gwen có thể thấy bà khó chịu như thế nào, cảm giác thật kinh khủng.

“Có chuyện gì vậy, Mẹ?” Gwen hỏi, nhẹ nhàng đi về phía bà. “Con không có ý tọc mạch, nhưng con nghe thấy Mẹ đang tranh cãi với với Cha.”

“Con đúng đấy; con không nên tọc mạch,” mẹ cô vặn lại.

Gwen thấy bất ngờ. Mẹ cô là một người khó tính, nhưng hiếm khi tỏ thái độ như vậy. Sự giận dữ của bà làm Gwen dừng bước khi cách vài bước chân, đầy lưỡng lự.

“Có phải về chàng trai mới tới? Thor?” cô hỏi.

Mẹ cô quay đi, tránh né, lau vội nước mắt.

“Con không hiểu,” Gwen nhấn giọng. “Tại sao mẹ lại quan tâm đến nơi cậu ta ở?”

“Vấn đề của ta không liên quan đến con,” Bà nói giọng lạnh lùng, rõ ràng muốn kết thúc vấn đề.

“Con muốn gì vậy? Tại sao con đến đây?”

Gwen bây giờ cảm thấy lo lắng. Cô muốn nghe kể những điều về Thor, nhưng cô chọn phải thời điểm không thể tồi tệ hơn. Cô hắng giọng, lưỡng lự.

“Con…thực sự muốn hỏi mẹ về cậu ấy. Mẹ biết gì về cậu ấy?”

Mẹ cô quay lại và nheo mắt nhìn cô, nghi ngờ.

“Tại sao?” bà hỏi, với sự nghiêm trọng cực độ, Gwen cảm thấy mình đang bị chất vấn. Như thể bà đang nhìn thấu tâm can cô, với ánh nhìn kỳ lạ rằng Gwen có tình cảm với cậu ta. Cô cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng biết rằng điều đó là vô ích.

“Con chỉ tò mò thôi,” cô nói, giọng không được thuyết phục cho lắm.

Bất ngờ, Hoàng hậu tiến ba bước về phía cô, nắm tay cô một cách thô bạo. nhìn chằm chằm vào cô.

“Nghe này,” giọng bà rít lên. “Ta sẽ chỉ nói điều này một lần thôi. Tránh xa nó ra. Con nghe rõ chứ. Ta không muốn con đến gần nó, dù bất kỳ trường hợp nào.”

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»