Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

CHƯƠNG HAI

Thor lang thang hàng giờ liền trên những ngọn đồi, ruột gan như lửa đốt, cuối cùng cậu chọn dừng chân trên một ngọn đồi, rồi ngồi xuống, hai tay bó gối, nhìn về phía chân trời. Cậu trông theo đoàn xe ngựa đang dần biến mất, những đám bụi vẫn còn mù mịt sau nhiều giờ.

Họ sẽ chẳng ghé đến thêm lần nào nữa. Lúc này định mệnh đã sắp đặt cậu phải ở lại đây, trong ngôi làng này nhiều năm nữa, chờ đợi một cơ hội khác—nếu như có một ngày họ sẽ trở lại. Nếu như cha cậu cho phép. Bây giờ sẽ chỉ có cậu và cha, sống trong ngôi nhà, và cha cậu chắc chắn sẽ trút toàn bộ cơn thịnh nộ lên người cậu. Cậu sẽ lại tiếp tục là tay sai của cha mình trong nhiều năm tới, và rồi cậu sẽ sống giống như cha mình đến cuối đời, giam chân ở đây sống một cuộc đời nhỏ nhoi, tầm thường trong khi các anh của cậu có được vinh quang và danh tiếng. Cậu cảm thấy tâm trí sôi sục trong nỗi uất nghẹn này. Cậu biết, đây rõ ràng không phải là cuộc sống mà cậu mong muốn.

Thor nghĩ nát óc để tìm ra được bất cứ điều gì cậu có thể làm, bất kỳ cách nào cậu có thể thay đổi được cuộc sống vô nghĩa đó. Nhưng không có cách nào cả. Cuộc sống đã an bài với cậu.

Sau nhiều giờ ngồi đó, Thor chán nản đứng dậy và bắt đầu di chuyển qua những ngọn đồi quen thuộc, cậu trèo lên cao mãi. Chắc hẳn, cậu lang thang hướng về phía bầy cừu, đến nơi gò cao. Khi cậu leo lên đến nơi, tia nắng đầu tiên hắt bóng phía chân trời và nối theo sau là tia nắng thứ hai đã lên đến đỉnh, nhuộm một màu xanh ngát. Thor thong thả bước đi, vô tình làm tuột chiếc ná bắn đá khỏi thắt lưng, phần dây kéo ná với miếng lót đá đã mòn đi sau nhiều năm sử dụng. Cậu thò tay vào chiếc túi nhỏ gắn trên hông, tay mân mê bộ sưu tập những hòn đá, những hòn trước nhẵn mịn hơn hòn sau, thứ cậu đã tự tay nhặt lên từ các con lạch có đá tốt nhất. Ðôi khi cậu dùng để bắn chim; lúc khác thì lại bắn các loại động vật gặm nhấm. Ðó là một thói quen ngấm vào máu cậu trong nhiều năm qua. Lúc đầu, cậu bắn toàn trượt; Sau đó, có một lần, cậu bắn trúng một con mồi đang di chuyển. Kể từ đó, cậu đã biết nhắm chính xác mục tiêu. Bây giờ, bắn ná đã trở thành một thú vui trong cuộc sống của cậu, nó giúp cậu giải tỏa cơn bực tức. Những người anh của cậu có thể vung kiếm chặt đôi khúc gỗ—nhưng họ không bao giờ có thể bắn hạ một con chim đang bay chỉ bằng một hòn đá.

Thor vô thức đặt một hòn đá vào chiếc ná, kéo căng dây, và bắn ra bằng tất cả sức lực của mình, cứ như thể là cậu đang nhắm vào cha mình. Cậu bắn trúng một cành trên cái cây ở tít xa, khiến nó rơi hẳn xuống đất. Có lần cậu phát hiện ra mình thực sự có khả năng bắn hạ các con vật đang di chuyển, nhưng cậu lại thôi không nhắm vào chúng, cậu sợ khả năng này của mình và không muốn làm tổn thương bất cứ con vật nào; Hiện tại mục tiêu của cậu chỉ là cành cây. Chỉ trừ khi, tất nhiên, có một con cáo rình mò bầy cừu của cậu. Sau dần, chúng tự biết cách trách xa, và kết quả là bầy cừu của Thor luôn an toàn nhất trong đám cừu của làng.

Nghĩ về những người anh, về nơi lúc này họ đang ở, Thor thấy máu nóng sôi sục. Sau một ngày đường, có lẽ họ đã đến Kinh thành. Cậu có thể hình dung ra nơi đó. Cậu thấy một hồi kèn lệnh dài cùng với những người ăn mặc chỉnh tề chào đón họ. Các chiến binh chào đón họ, những thành viên của lực lượng Silver. Họ sẽ được đưa đến và sinh hoạt ở doanh trại của đội quân Legion, được huấn luyện ở chiến trường thực địa của Nhà vua và được sử dụng những vũ khí tinh nhuệ nhất. Mỗi người sẽ được ban danh thành cận vệ cho một hiệp sĩ nổi tiếng. Một ngày kia, chính họ được ban tước hiệp sĩ, được cấp ngựa riêng, trang bị vũ khí riêng và có cả cận vệ riêng. Họ sẽ được tham gia vào tất cả các lễ hội và được dùng bữa tại yến tiệc Hoàng cung. Ðó là một cuộc sống đầy hấp dẫn. Nhưng giờ đây nó đã tuột ra khỏi tầm tay cậu.

Thor cảm thấy cơ thể mệt mỏi, cậu cố gắng loại bỏ hết những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Nhưng cậu không thể. Có một phần trong con người cậu, những phần trong sâu thẳm con người cậu, như đang gào thét. Chúng nói rằng cậu không được bỏ cuộc, rằng định mệnh của cậu không phải là ở đây. Cậu không hiểu định mệnh đó dẫn cậu đi đâu, nhưng cậu biết chắc chắn là không phải ở nơi này. Cậu cảm thấy mình khác biệt, thậm chí là đặc biệt. Không ai hiểu cậu. Tất cả họ đều đánh giá thấp cậu.

Thor lên đến đỉnh gò cao nhất và thấy đàn cừu. Do được huấn luyện tốt, nên chúng vẫn tụ tập đông đủ, tản mát xung quanh gặm cỏ. Cậu bắt đầu đếm, nhìn vào những dấu đỏ mà cậu đã nhuộm trên lưng chúng. Sau khi đếm hết lượt, cậu chợt thấy lạnh toát. Một con cừu đã biến mất.

Cậu đếm lại lần nữa, rồi thêm lần nữa. Cậu vẫn không tin nổi một con đã biến mất.

Thor chưa từng làm mất con cừu nào, và cha cậu sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu nếu điều đó xảy ra. Tệ hơn nữa, cậu ghét ý nghĩ một con cừu đã bị mất, đơn độc, dễ bị ác thú rình rập nơi đồng không hoang vắng. Cậu không muốn con vật vô tội phải chịu những điều đó.

Thor chạy hộc tốc lên đỉnh gò và đưa mắt quét một vòng xa tít phía chân trời cho đến khi cậu phát hiện ra nó, ở rất xa, cách nhiều quả đồi: chú cừu đơn độc, có dấu màu đỏ trên lưng. Ðó là con cừu quậy nhất trong bầy. Tim cậu như muốn rớt ra ngoài khi nhận ra con cừu đã không chỉ bỏ đi, nơi nó đến, trong số tất cả mọi nơi, là ở phía tây, cánh rừng Darkwood.

Thor nuốt nước bọt. Darkwood là cấm địa—không chỉ đối với con cừu, mà ngay cả với con người. Nó nằm ngoài ranh giới của ngôi làng, và ngay từ khi chập chững bước đi, Thor đã hiểu rằng không được mạo hiểm để đến nơi đó. Cậu chưa bao giờ dám thử. Ði đến đó, theo truyền thuyết kể lại, sẽ cầm chắc cái chết, khu rừng đó bí ẩn và đầy dẫy những thú vật hung tợn.

Thor nhìn lên bầu trời đang tối dần, cân nhắc. Cậu không thể để mất con cừu. Cậu nghĩ nếu cậu đi nhanh thì sẽ lùa được nó về kịp trước khi trời tối.

Sau khi nhìn kỹ lại lần cuối, cậu quay người và chạy thục mạng về hướng tây, đến cánh rừng Darkwood, những đám mây dày đặc vần vũ trên đầu cậu. Tâm trạng nặng trĩu, nhưng đôi chân lại cứ thế đưa cậu đi. Cậu cảm thấy mình không còn đường quay lại, mặc dù rất muốn.

Giống như cậu đang dấn thân vào một cơn ác mộng.

*

Thor băng nhanh qua những ngọn đồi không nghỉ, tiến vào tán rừng Darkwood dày đặc. Ðường mòn kết thúc ngay tại nơi bắt đầu của khu rừng, cậu bắt đầu chạy vào lãnh địa bí ẩn, những chiếc lá mùa hè xào xạc dưới chân.

Ngay khi bước vào khu rừng cậu lập tức cảm giác bị nhấn chìm trong bóng tối, ánh sáng bị chặn bởi những cây thông cao chót vót ở bên trên. Nơi đây lạnh hơn, và khi cậu bước qua ranh giới để tiến vào khu rừng, cậu cảm thấy ớn lạnh. Không hẳn là vì bóng tối hay vì trời lạnh—là một thứ gì đó mà cậu không thể gọi tên. Ðó là một cảm giác….bị theo dõi.

Thor nhìn lên những cành cây cổ đại, xù xì với những thớ dầy dặn, đang kẽo kẹt đu đưa trong gió. Cậu đi chưa đến năm mươi bước vào khu rừng thì bắt đầu nghe thấy những tiếng động vật kỳ lạ. Cậu quay người lại nhưng hầu như không thể nhìn thấy lối vào lúc trước; cậu có cảm giác như không có đường ra. Cậu lưỡng lự.

Cánh rừng Darkwood nằm ở ngoại vi thị trấn và ngoài tầm hiểu biết của Thor, nó là một cái gì đó huyền ảo và bí ẩn. Bất kỳ kẻ chăn gia súc nào nếu từng để lạc mất một con cừu vào khu rừng đều không bao giờ dám mạo hiểm đi theo nó. Ngay cả cha cậu. Những câu chuyện về nơi này quá u ám và chưa bao giờ kết thúc.

Nhưng ngày hôm nay có điều gì đó khác lạ khiến Thor không còn quan tâm về những câu chuyện thêu dệt đó, khiến cậu vứt bỏ nỗi sợ hãi vào hư không. Một phần con người cậu thúc giục cậu vượt qua ranh giới đó, đi càng xa nhà càng tốt, và để mặc cơn gió cuộc đời cuốn cậu đi đến bất cứ đâu.

Cậu tiến thêm xa hơn chút nữa, rồi dừng lại, chần chừ không biết phải đi đường nào. Cậu để ý các dấu vết, những cành cây bị giẫm cong tại nơi mà con cừu đi qua, cậu rẽ về lối đó. Sau một hồi, cậu lại rẽ tiếp.

Thêm một giờ nữa trôi qua và cậu bị lạc lối trong vô vọng. Cậu cố nhớ lại phương hướng mà cậu đến lúc trước—nhưng cậu không chắc chắn. Một cảm giác nôn nao dâng lên trong lòng, nhưng cậu quyết định cách duy nhất để thoát ra là tiến về phía trước, do đó cậu đi tiếp.

Trong khoảng không, Thor phát hiện một tia sáng mặt trời, rồi tiến về phía đó. Cậu thấy mình đang đứng trước một khoảng rừng thưa nhỏ, cậu dừng lại ở ngoài rìa, đứng như trời trồng—cậu không dám tin những gì đang diễn ra trước mặt.

Có một người đang đứng ngay ở phía đó, quay lưng về phía Thor, ông ta mặc bộ áo choàng dài bằng vải sa tanh màu xanh lam. Không, đó không hề là một người bình thường—giác quan của cậu mách bảo dù vẫn đứng tận đây. Ông ta có gì đó khác biệt. Có lẽ, ông ta là một Pháp sư. Ông ta đứng ngay ngắn và trông cao lớn, đầu đội một chiếc mũ trùm, đứng yên bất động, như thể ông ta chả quan tâm gì đến thế giới xung quanh.

Thor luống cuống không biết nên làm gì. Cậu đã từng nghe về các Pháp sư, nhưng chưa từng được gặp họ. Từ các dấu hiệu trên áo choàng của ông ta, y phục dát vàng tinh xảo, điều này cho thấy ông ta không đơn thuần chỉ là một Pháp sư bình thường: đó là những dấu hiệu của hoàng gia, của Triều đình. Thor không hiểu. Một Pháp sư hoàng gia làm gì ở đây?

Sau những khoảnh khắc dường như như vô tận đó, vị Pháp sư từ từ quay lại đối mặt cậu. Khi ông ta quay lại, Thor nhận ra khuôn mặt đó. Cậu cảm thấy tim như ngừng đập. Ðó là một trong những người nổi tiếng nhất vương quốc: vị Pháp sư riêng của Nhà vua. Argon, cố vấn cho các vị vua Tây Vương quốc trong nhiều thế kỷ. Ông ta đang làm gì ở đây, một nơi cách xa hoàng cung, giữa khu rừng Darkwood, là một điều bí ẩn. Thor nghĩ có trong mơ cậu cũng không dám nghĩ đến điều này.

“Ðôi mắt ngươi không đánh lừa ngươi đâu,” Argon nói, mắt nhìn chằm chằm vào Thor

Giọng nói của ông ta thâm trầm, cũ kỹ, như thể những thanh âm của cây rừng đại ngàn vậy. Ðôi mắt mờ nhưng mở to của ông dường như có thể nhìn xuyên thấu con người Thor, hiểu hết về cậu. Thor cảm thấy nguồn năng lượng mãnh liệt đang tỏa ra từ vị Pháp sư—như thể cậu đang đứng đối diện với vầng mặt trời vậy.

 

Thor lập tức quỳ xuống và cúi đầu.

"Thưa Ðấng cao quý," cậu nói. "Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ngài."

Bất kính với vị cố vấn của Nhà vua sẽ bị phạt tù hoặc tử hình. Tiềm thức đó đã ăn sâu vào tâm trí Thor ngay từ sinh ra.

"Ðứng lên đi cậu bé," Argon nói. "Nếu ta muốn ngươi quỳ xuống, ta hẳn đã ra lệnh rồi."

Thor từ từ đứng dậy, và nhìn vào ông ta. Argon tiến gần thêm vài bước. Rồi ông ta dừng lại và chiếu tia nhìn vào Thor, cho đến khi cậu cảm thấy nhột nhạt.

"Ngươi có một đôi mắt giống mẹ," Argon nói.

Thor sửng sốt. Cậu chưa bao giờ gặp mẹ mình, và chưa bao giờ gặp ai, ngoài cha mình, biết về mẹ cậu. Người ta cho cậu biết rằng mẹ cậu đã chết ngay sau khi sinh cậu, đó là lý do khiến Thor luôn luôn cảm thấy mình mang tội. Cậu đã luôn luôn nghĩ rằng đó là lý do gia đình ghét cậu.

"Tôi nghĩ ngài đang nhầm tôi với ai đó," Thor nói. "Tôi không có mẹ."

"Không có mẹ?" Argon vừa hỏi vừa mỉm cười. "Ngươi được sinh ra bởi đàn ông ư?"

"Thưa ngài, ý tôi muốn nói rằng mẹ tôi đã qua đời khi sinh tôi. Tôi nghĩ rằng ngài đang nhận lầm tôi."

"Ngươi là Thorgrin, thuộc tộc McLeod. Là con út trong số bốn anh em. Ngươi đã không được chọn."

Ðôi mắt Thor mở to. Cậu không thể tin nổi điều gì đang diễn ra. Người mang tầm vóc như Argon thừa biết cậu là ai—thậm chí còn biết nhiều về cậu hơn chính bản thân cậu. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi rằng có ai đó ngoài những người trong làng biết về cậu.

"Làm thế nào … mà ngài biết điều này?"

Argon mỉm cười đáp lại, nhưng không trả lời.

Thor bất ngờ xen lẫn với tò mò.

"Làm thế nào…" Thor nói thêm, chậm rãi từng từ, "… làm thế nào mà ngài biết mẹ tôi? Ngài đã gặp bà ấy? Bà ấy là ai?"

Argon quay lưng bước đi.

"Hãy để dành câu hỏi ở lần khác" ông nói.

Thor nhìn ông ta bỏ đi, cảm giác khó tả. Ðó quả là một cuộc gặp gỡ choáng ngợp và bí ẩn, tất cả xảy ra quá nhanh. Cậu quyết định không thể để Argon bỏ đi; cậu vội vã lao theo.

"Ngài đang làm gì ở đây vậy?" Thor hỏi, vội vã để bắt kịp. Argon, sử dụng chiếc quyền trượng của mình, một món đồ bằng ngà cổ, giả tảng đi nhanh. "Không phải ngài đã đợi tôi, phải không?"

"Còn ai khác sao?" Argon hỏi lại.

Thor rảo bước để bắt kịp, theo ông ta đi sâu vào rừng, bỏ lại khoảng rừng thưa ở phía sau.

"Nhưng tại sao lại là tôi? Làm thế nào ngài biết tôi sẽ đến đây? Có phải đó là điều mà ngài muốn?"

"Hỏi nhiều quá" Argon đáp lại. "Người làm bầu không khí trở nên ồn ào. Thay vào đó ngươi nên lắng nghe."

Thor theo ngay phía sau vị Pháp sư khi họ tiếp tục vượt qua cánh rừng rậm rạp, cậu cố gắng hết sức để giữ im lặng.

"Ngươi đi tìm con cừu bị lạc," Argon nói. "Một nỗ lực đáng trân trọng. Nhưng ngươi chỉ đang lãng phí thời gian thôi. Còn vật đó sẽ không thể sống sót."

Ðôi mắt Thor mở to.

"Làm sao ngài biết được?"

"Ta biết những thế giới mà ngươi không bao giờ biết tới, chú nhóc. Ít nhất là hiện thời ngươi vẫn chưa thể biết tới."

Thor tự hỏi khi cậu vượt lên để bắt kịp.

"Dẫu vậy ngươi sẽ chẳng nghe lời ta đâu. Ðó là tính cách của ngươi. Cứng đầu. Giống hệt mẹ ngươi. Ngươi sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm con cừu đó, quyết tâm cứu bằng được nó."

Thor bỗng đỏ mặt khi thấy Argon đọc được suy nghĩ của mình.

"Ngươi là một cậu bé nóng vội," ông nói thêm. "Mạnh mẽ. Tự kiêu. Chủ động suy xét. Nhưng một ngày nào đó điều đó có thể khiến ngươi gục ngã."

Argon bắt đầu đi bộ lên sườn núi phủ đầy rêu, Thor lững thững theo sau.

"Ngươi muốn gia nhập đội quân Legion của Nhà vua phải không", Argon hỏi.

"Vâng!" Thor hào hứng trả lời. "Liệu tôi có cơ hội không? Ngài có thể giúp tôi không?"

Argon cười lớn, một âm thanh vang vọng vào hư không khiến Thor cảm thấy lạnh sống lưng.

"Ta có thể làm tất cả mọi thứ nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Số phận của ngươi đã định sẵn rồi. Nhưng ngươi có quyền lựa chọn."

Thor không hiểu.

Họ lên đến đỉnh núi, Argon dừng lại và quay lại nhìn Thor. Thor chỉ đứng cách vài bước chân, và cảm thấy năng lượng của Argon đốt cháy mình.

"Vận mệnh của ngươi là trở thành một người vĩ đại," ông ta nói. "Ðừng từ bỏ nó."

Thor mở to mắt. Vận mệnh của mình? Vĩ đại? Cậu phổng mũi tự hào.

"Tôi không hiểu. Lời nói của ngài quá bí ẩn. Xin hãy nói cho tôi rõ."

Nhưng Argon đã biến mất.

Thor há hốc miệng. Cậu ngó nghiêng, suy ngẫm, tự hỏi. Cậu đã tưởng tượng ra cảnh vừa rồi ư? Ðó chỉ là ảo giác thôi ư?

Thor quay lại và khám xét khu rừng; từ điểm nhìn này, tít cao trên sườn núi, cậu có thể nhìn thấy xa hơn trước. Cậu phát hiện sự di chuyển từ khoảng cách xa. Cậu nghe thấy một tiếng động và biết chắc đó là tiếng động phát ra từ con cừu của mình.

Thor lao xuống sườn núi phủ đầy rêu và vội vã chạy theo hướng âm thanh, quay lại khu rừng. Cậu vừa đi vừa nghĩ về cuộc gặp gỡ với Argon. Cậu khó lòng tin là điều đó vừa mới xảy ra. Vị Pháp sư của Nhà vua làm gì ở nơi này? Ông ta đã chờ cậu. Nhưng tại sao? Ðịnh mệnh cuộc đời cậu mà ông ta nói nghĩa là sao?

Thor càng cố gắng để hiểu, thì cậu lại càng khó hiểu. Argon đã cảnh báo cậu không nên tiếp tục đồng thời lại khích lệ cậu làm vậy. Bây giờ, khi ông ta đi mất, Thor có linh tính ngày càng mạnh, rằng một điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.

Cậu rẽ vào một lỗi rẽ và dừng lại, ớn lạnh vì khung cảnh trước mặt. Tất cả những cơn ác mộng tồi tệ nhất của cậu đã đến trong một khoảnh khắc. Tóc cậu dựng ngược lên, và cậu nhận ra mình đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi tiến quá sâu vào khu rừng Darkwood như thế này.

Trước mặt cậu, cách chừng ba mươi bước, là một quái thú Sybold. Dáng vẻ nặng nề, lừng lững, đứng bằng cả bốn chân, với kích cỡ gần bằng một con ngựa, nó là loài vật đáng sợ nhất trong khu rừng Darkwood, thậm chí trong cả vương quốc. Thor chưa bao giờ thấy nó, nhưng đã từng nghe truyền thuyết về nó. Nó giống như một con sư tử, nhưng to lớn hơn, đầu nó màu đỏ sẫm và đôi mắt ánh vàng rực rỡ. Truyền thuyết kể rằng màu đỏ thẫm của nó được nhuộm bằng máu của những đứa trẻ vô tội.

Trong đời, Thor từng nghe kể có vài người đã từng trông thấy con quái thú này, mặc dù những câu chuyện này có vẻ không đáng tin cho lắm. Có lẽ là do không có ai sống sót sau khi gặp nó. Một số người coi quái thú Sybold là Thần Rừng, và là một điềm báo. Thor cũng chẳng biết điềm báo đó là gì.

Cậu thận trọng lùi lại.

Bộ hàm khổng lồ con quái thú Sybold hé mở, nước bọt tuôn trào qua những chiếc răng nanh, đôi mắt ánh vàng trợn trừng. Trong miệng nó là chú cừu tội nghiệp của Thor: đang kêu gào, bị treo ngược, một nửa cơ thể bị những chiếc răng nanh xuyên thủng. Nó gần như đã chết. Con quái thú Sybold dường như cảm thấy hứng thú với trò chơi giết chóc; nó tỏ ra phấn khích khi tra tấn con mồi tội nghiệp.

Thor không thể chịu được tiếng kêu thảm thiết của con vật. Con cừu cố gắng giãy giụa, một cách vô vọng, khiến cậu cảm thấy mình phải làm gì đó.

Ðiều đầu tiên thôi thúc Thor là quay người lại và bỏ chạy, nhưng cậu hiểu sẽ chẳng ích gì. Con dã thú này có thể chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì. Bỏ chạy sẽ chỉ làm tăng thêm cơn điên cuồng của nó. Hơn nữa cậu không thể bỏ mặc con cừu của mình trong tình trạng như thế.

Cậu đứng đó, cứng người vì sợ hãi, và nghĩ rằng phải làm cái gì đó.

Cậu dần chấn tĩnh. Từ từ cúi xuống, thò tay vào túi, lấy ra một hòn đá, và đặt nó trong chiếc ná. Bàn tay run rẩy, cậu chủ định, bước một bước về phía trước, và bắn mạnh.

Hòn đá xé gió và bắn trúng vào điểm đã hướng ngắm của con cừu. Một cú bắn hoàn hảo. Hòn đá xuyên qua cầu mắt con cừu, găm vào não con vật.

Con cừu lịm dần rồi chết. Thor đã giải thoát con vật khỏi sự đau đớn.

Quái thú Sybold mắt long sòng sọc, điên dại khi Thor đã giết đi món đồ chơi của nó. Nó từ từ há hàm răng khổng lồ ra và nhả con cừu xuống, con cừu rơi, đập mạnh xuống mặt đất. Ðoạn, con quái thú hướng mắt nhìn về phía Thor.

Nó gầm gừ, thứ âm thanh hắc ám phát ra từ bụng nó.

Khi nó tiến về phía cậu, tim cậu đập loạn xạ, Thor đặt một hòn đá khác vào ná, kéo căng ná, chuẩn bị sẵn sàng để bắn thêm một cú nữa.

Con quái thú Sybold lao đến, nó di chuyển nhanh hơn tất cả mọi thứ mà Thor từng gặp trong đời. Thor bước một bước về phía trước và bắn ná, cầu nguyện cho nó trúng mục tiêu, cậu biết rằng mình sẽ không có đủ thời gian bồi thêm một cú khác trước khi nó đến.

Hòn đá trúng ngay mắt phải con thú, hất nó văng ra. Ðó là một cú bắn đầy uy lực, cú bắn có thể khiến các con vật nhỏ phải gục xuống.

Nhưng đây không phải là con vật nhỏ bé. Cú bắn không thể ngăn nổi con thú. Nó rít lên đau đớn, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm. Mặc dù mất đi một mắt, nhưng ngay cả khi đá găm vào não, nó tiếp tục tấn công Thor một cách vô thức. Thor đành bất lực.

Chỉ nháy mắt, con thú đã chồm lên trên người cậu. Móng vuốt khổng lồ của nó quẹt qua vai cậu.

Thor rít lên, cảm thấy như ba nhát dao cắt trên da thịt mình, máu nóng tuôn trào tức thì.

Con quái vật kẹp chặt cậu xuống đất, giữ bằng cả bốn chân. Cậu cảm thấy trọng lượng khổng lồ đè lên mình, giống như một con voi đứng trên ngực cậu. Thor cảm thấy lồng ngực mình bị giẫm nát.

Con quái vật ngửa đầu, ngoác rộng miệng để lộ ra những chiếc răng nanh, và bắt đầu cúi xuống nhằm ngoạm vào cổ họng Thor.

Khi nó cúi xuống thấp, Thor rướn người lên và nắm lấy cổ nó; có cảm giác như nắm một khối cơ bắp rắn như đá. Thor không thể đu người bật lên được. Cánh tay cậu bắt đầu run lên khi những chiếc răng nanh hạ xuống thấp hơn. Cậu cảm thấy hơi thở nóng hổi của con thú phả lên mặt mình, nước dãi chảy xuống cổ cậu. Tiếng sôi ùng ục phát ra từ tận sâu trong bụng con quái thú, làm ù tai Thor. Cậu biết mình sẽ chết.

Thor nhắm mắt lại.

Lạy Chúa! Xin Người hãy ban cho con sức mạnh để con chống lại sinh vật này. Con cầu xin Người. Con sẽ nghe lời sai bảo của Người. Con nợ Người một ân huệ lớn.

Rồi, đột nhiên có điều gì đó xảy ra. Thor cảm thấy sức nóng ghê gớm tăng lên trong cơ thể, chạy trong từng mạch máu, giống như có một nguồn năng lượng đang được truyền sang cho cậu. Cậu mở mắt ra và cực kỳ ngạc nhiên: từ lòng bàn tay cậu phát ra một luồng sáng màu vàng, và khi cậu đẩy vào cổ họng con thú, thật kỳ lạ, cậu có thể chống lại sức mạnh của nó và giữ không cho nó chạm vào mình.

Thor đẩy tiếp cho đến khi cậu thực sự đã đánh bật con thú. Sức mạnh cậu đã tăng lên và cậu cảm thấy một nguồn năng lượng thần kì – chỉ nháy mắt, con quái vật đã bay về phía sau, Thor đã quăng nó ra xa đến tận mười thước. Nó ngã vật ra, lưng chạm đất.

Thor đứng dậy, không hiểu chuyện gì mới xảy ra.

Con quái thú vùng dậy. Rồi, hết sức giận dữ, nó điên cuồng tấn công một lần nữa; nhưng lần này Thor có cảm giác khác lạ. Nguồn năng lượng dâng trào trong cơ thể cậu; cậu thấy chưa lúc nào mình mạnh mẽ như lúc này.

Khi con vật lao mình lên không trung, Thor cúi người xuống, túm lấy bụng con thú, lấy đà rồi ném nó ra xa.

Con thú bị ném bay xuyên qua các hàng cây, rồi đập vào một thân cây, gục xuống đất.

Con vật chớp mắt hai lần, nhìn Thor. Nó đứng lên và tính tấn công một lần nữa.

Lần này, khi con quái vật vồ tới, Thor túm ngay vào cổ họng nó. Cả hai lăn nhào ra đất, con quái vật đè trên Thor. Nhưng ngay lập tức, cậu nhanh nhẹn trèo lên trên đầu nó. Cậu nắm thật chặt cổ nó, bằng cả hai tay, con quái thú giẫy dụa gạt đầu ra và định cắm những chiếc răng nanh vào người Thor. Nhưng đều bị trượt. Thor cảm thấy một luồng sức mạnh mới dâng trào, cậu vòng tay ghìm chặt cổ con quái vật và giữ không cho nó cử động. Cậu điều tiết luồng sức mạnh chảy khắp cơ thể. Ðoạn, thật kì lạ, cậu cảm thấy mình mạnh hơn cả con quái thú.

Cậu bóp cổ con quái vật đến chết. Cuối cùng, con quái vật lịm đi.

Thor vừa hành động chỉ trong chưa đầy một phút.

Cậu chậm chạp đứng dậy, thở gấp, nhìn chằm chằm xuống, mắt mở to, vẫn nắm chặt cánh tay bị thương của mình. Ðiều gì vừa mới xảy ra vậy? Chính cậu, Thor, vừa giết một con quái thú Sybold ư?

Cậu tin rằng đó là một tín hiệu, vào đúng ngày này chứ không phải là một ngày nào khác. Cậu cảm thấy một điều quan trọng vừa mới xảy ra. Cậu đã giết chết con quái vật được truyền miệng nhiều nhất và cũng đáng sợ nhất của vương quốc, bằng tay không. Không hề có một thứ vũ khí nào. Ðiều này có vẻ điên rồ. Sẽ chẳng ai tin cậu đã làm được điều đó.

Cậu cảm thấy thế giới như quay cuồng khi tự hỏi thứ quyền năng nào vừa chảy trong người cậu? Tất cả điều này có nghĩa là gì, thực sự thì cậu là ai. Người duy nhất được biết có khả năng đó là các Pháp sư. Tuy nhiên, cha và mẹ cậu đều không phải là Pháp sư, do đó cậu cũng không thể là một Pháp sư được.

Hay có thể nào cậu chính là một Pháp sư?

Cảm nhận được có ai đó phía sau mình, Thor quay người lại thì thấy Argon đang đứng đó, chiếu tia nhìn xuống con vật.

 

"Sao ngài lại ở đây?" Thor ngạc nhiên hỏi.

Argon lờ đi.

"Ngài đã chứng kiến chuyện vừa rồi phải không?" Thor hỏi, vẫn không tin. "Tôi không hiểu sao tôi lại hạ gục được nó."

"Nhưng ngươi lại biết đấy," Argon trả lời. "Từ tận sâu bên trong, ngươi biết rất rõ. Bản thân mình khác biệt so với những người khác."

"Nó giống như … sự dâng trào năng lượng," Thor nói. "Giống như một thứ sức mạnh mà tôi không biết là tôi có nó."

"Năng lượng," Argon nói. "Một ngày kia ngươi sẽ nắm bắt được nó. Ngươi có thể học cách kiểm soát nó."

Thor nắm chặt vai; đau đớn tột cùng. Cậu nhìn xuống và thấy tay mình đầy máu. Cậu thấy choáng váng, lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không có sự giúp đỡ.

Argon tiến lên ba bước, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang buông xuống của Thor, và đặt nó lên vết thương. Ông giữ nó ở đó, ngả người, rồi nhắm mắt lại.

Thor cảm thấy một cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay mình. Trong tích tắc, máu dính trên tay đã khô lại, và cậu bắt đầu cảm thấy bớt đau đớn dần.

Cậu nhìn xuống và thật kỳ lạ: vết thương của cậu đã được chữa lành. Chỉ còn lại ba vết sẹo nơi móng vuốt của con quái vật cắt vào nhưng chúng đã khép miệng và trông như là đã qua vài ngày sau khi bị thương rồi. Máu cũng không chảy ra nữa.

Thor nhìn Argon đầy ngạc nhiên.

"Sao ngài làm được vậy?", Cậu hỏi.

Aargon mỉm cười

"Không, ta chẳng làm gì cả. Chính ngươi đã làm điều đó. Ta chỉ giúp ngươi điều khiển quyền năng của mình."

"Nhưng tôi không có khả năng trị bệnh," Thor đáp lại, giọng vô vọng.

"Không ư?" Argon trả lời.

"Tôi không hiểu. Không thể hiểu nổi," Thor đáp lại, mất dần kiên nhẫn. "Hãy nói cho tôi biết."

Argon nhìn đi chỗ khác.

"Có những điều ngươi phải học hỏi dần."

Thor nghĩ vẩn vơ.

"Như vậy là tôi có thể gia nhập đội quân Legion của Nhà vua phải không?" Cậu hỏi, giọng hứng khởi. "Hiển nhiên, nếu tôi có thể giết chết quái thú Sybold, thì có nghĩa tôi có thể đánh bại được những chàng trai khác."

"Chắc chắn ngươi có thể," ông ta trả lời.

"Nhưng họ đã chọn các anh của tôi chứ không chọn tôi."

"Các anh ngươi không thể giết chết con quái vật này."

Thor liếc nhìn lại, lòng suy nghĩ.

"Nhưng họ đã loại tôi. Làm sao tôi có thể tham gia cùng họ?"

"Từ khi nào người chiến binh cần có một lời mời?" Argon hỏi.

Lời nói của ông ta chìm đi. Thor thấy cơ thể mình đang nóng bừng.

"Ý ông là tôi nên tự trình diện? Dù không được mời? "

Argon mỉm cười.

"Ngươi tự tạo ra số phận của mình, chứ không phải kẻ khác."

Thor chớp mắt – khi mở mắt ra đã thấy Argon lại đã biến mất.

Thor quay lại, nhìn khắp mọi hướng tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng ông ta.

"Ở đây này!" Một giọng nói vang lên.

Thor quay lại và thấy một tảng đá khổng lồ trước mặt mình. Cậu cảm nhận được giọng nói vang lên ở trên đầu, rồi ngay lập tức cậu trèo lên tảng đá lớn.

Cậu trèo lên đến đỉnh, vô cùng bối rối vì không hề thấy bóng dáng của Argon.

Mặc dù vậy, từ vị trí này, cậu có thể nhìn thấy phía trên những ngọn cây trong khu rừng Darkwood. Cậu thấy nơi tận cùng của Darkwood, thấy mặt trời thứ hai khuất dần trong sắc xanh thăm thẳm, và xa xa là con đường dẫn đến Kinh thành của Nhà vua.

“Ðó là con đường dành cho ngươi” giọng nói lại vang lên. “Nếu ngươi dám.”

Thor quay lại nhưng không thấy gì. Chỉ là một giọng nói, vang vọng. Nhưng cậu biết Argon đang ở đó, một nơi nào đó, thúc giục cậu. Trong tiềm thức cậu cảm thấy ông ta đã đúng.

Không một chút do dự, Thor trườn xuống khỏi tảng đá và bắt đầu băng qua khu rừng để ra đường lớn.

Chạy như bay đi tìm số phận của mình.

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»