Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

CHƯƠNG BA

Ðức vua MacGil—dáng vẻ chắc đậm với vòm ngực nở nang, bộ râu dày màu xám thật ăn nhập với mái tóc dài của ngài, thêm vào đó là vầng trán rộng điểm xuyết những vết hằn qua từng trận đánh—đứng trên thành lâu đài, cạnh bên là Nữ hoàng, quan sát lễ hội đang diễn ra trong những ngày này. Vùng đất hoàng tộc trải dài cùng với những chiến công vang dội của ngài, hướng về phía xa ngút tầm mắt, một thành phố phồn thịnh được bao bọc bởi lớp tường công sự xây bằng đá cổ xưa vững chãi. Kinh thành của Ðức vua. Ðược liên kết bởi hệ thống mê cung chằng chịt với những công trình xây bằng đá đủ mọi hình dạng và kích cỡ—là nơi cư ngụ của các chiến binh tinh nhuệ Silver, đội quân Legion, vệ binh, lính tập trung, người hầu cận, những con chiến mã, trại lính, kho đúc và chứa vũ khí—trong số này còn có hàng trăm nóc nhà của những thường dân chọn sinh sống bên trong tường thành của thành phố, xen lẫn hàng mẫu cỏ xanh mướt trải dài quanh đường phố là vườn hoa hoàng tộc, khu trung tâm buôn bán được lát bằng những phiến đá xanh, đài phun nước. Kinh thành của Ðức vua được nâng cấp và mở mang qua hàng thế kỷ bởi các bậc tiên vương trước ngài, và khi ngài tiếp quản ngai vàng, mọi thứ đều ở tột đỉnh vinh quang. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây là thành trì an toàn nhất vùng Tây Vương quốc Nhẫn.

MacGil là vị vua được chúa trời ban phước khi ở bên cạnh mình luôn có những chiến binh trung thành và thiện chiến nhất mà bất kỳ vị vua nào đều mơ ước, không ai dám cả gan tấn công vương quốc của ngài. MacGil, vị vua đời thứ bẩy với lòng khoan dung và sự thông thái của mình, đã cai trị vương quốc trong sự phồn thịnh suốt ba mươi hai năm qua. Vùng lãnh thổ nơi ngài cai trị đã khởi sắc lên rất nhiều, quy mô quân đội tăng lên gấp đôi, mở rộng khu vực thành phố, đối xử công bằng với thường dân. Ngài còn được biết đến là vị vua hào phóng, chưa từng có thời kỳ nào mà sự ban thưởng, khích lệ rộng rãi đến như vậy kể từ khi ngài kế vị.

Nhưng trái với sự thịnh vượng và nhộn nhịp ban ngày ấy, MacGil biết rõ những gì làm ngài bận tâm khi đêm xuống, MacGil nhận ra rằng, trong chiều dài lịch sử của vương quốc, sự bình yên sẽ chẳng bao giờ kéo dài mãi mà không xảy ra các cuộc giao tranh. Ngài không còn suy tư việc liệu sẽ có một cuộc tấn công—mà ngài phân vân đó là vào thời điểm nào, và từ thế lực nào.

Hiểm họa lớn nhất, dĩ nhiên, là từ bên ngoài Vương quốc Nhẫn, từ đế chế của những người man di, cai trị bởi Tộc người Wild vùng biên cương xa xôi, đã chinh phục tất cả các dân tộc, ngoại trừ lãnh thổ Vương quốc Nhẫn, bên ngoài hẻm núi tử địa Canyon. Từ thời trị vì của MacGil và bảy thế hệ trước, tộc người Wild chưa bao giờ dám để lộ sự đe dọa trực tiếp. Do bởi vương quốc của ngài nằm ở vị trí độc đáo, uốn cong mình thành một vòng tròn hoàn hảo—hình chiếc nhẫn—tách biệt ra khỏi phần còn lại của thế giới bởi các hẻm núi sâu và rộng đến một dặm thêm vào đó là sự bảo vệ vững chắc của tấm lá chắn năng lượng có từ thời kỳ MacGil đầu tiên trị vì, bởi vậy họ ít khi sợ sự tấn công của tộc Wild. Những tên man di đã nhiều lần tấn công và xâm nhập vào tấm lá chắn, vượt qua những hẻm núi, nhưng chưa từng một lần chúng thành công. Sẽ chẳng có mối hiểm họa nào từ bên ngoài khi mà ngài và những thần dân của ngài còn sống trong Vương quốc Nhẫn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có mối đe dọa nào từ bên trong. Ðó là lý do tại sao MacGil dạo này thường thức khuya. Và quả thực, đó là mục đích của những lễ hội đợt này: lễ cưới của công chúa cả. Một lễ cưới đặc biệt được sắp đặt để xoa dịu kẻ thù, duy trì sự hòa hảo mong manh giữa Tây và Ðông Vương quốc Nhẫn.

Trong khi Vương quốc Nhẫn trải dài 500 dặm theo mỗi hướng, bị ngăn làm đôi bởi các dãy núi, gọi là cao nguyên Highlands, ở phía bên kia cao nguyên Highlands là Ðông Vương quốc, cai trị một nửa Vương quốc Nhẫn. Vương quốc này đã được cai trị qua hàng thế kỷ bởi kình địch của họ, Gia tộc McCloud, những người luôn cố gắng phá vỡ thỏa ước ngừng chiến mong manh với Gia tộc MacGil. Gia tộc McCloud luôn bất mãn và không hài lòng với địa phận của mình, họ cho rằng mình đang ngự trị trên vùng đất khô cằn, kém màu mỡ; họ tranh chấp, chiếm lấy biên giới cao nguyên Highlands, khẳng định toàn bộ dãy núi là lãnh thổ của mình, trong khi tối thiểu một nửa cao nguyên Highlands thuộc về Gia tộc MacGil. Luôn có các cuộc xung đột vùng biên giới, và sự đe dọa xâm lăng.

Vì vậy MacGil luôn suy từ về những điều này, nó làm ngài cảm thấy bất an, Gia tộc McCloud nên hài lòng với những gì mình có, họ được an toàn khi sống trong Vương quốc Nhẫn, được bảo vệ bởi hẻm núi tử địa Canyon, họ trị vì vùng đất mình lựa chọn và không phải lo sợ bất kỳ điều gì, tại sao họ còn không yên vị với một nửa lãnh thổ Vương quốc Nhẫn? cũng chỉ vì MacGil đã phát triển hùng mạnh đội quân tinh nhuệ, đầy thiện chiến của mình đến mức lần đầu tiên trong lịch sử, gia tộc McCloud không dám tấn công. Nhưng MacGil, vị vua thông thái, đã dự cảm thấy những điều không hay sẽ đến vào một ngày không xa. Vì vậy, Ngài đã sắp đặt một lễ cưới giữa nàng công chúa cả, cô con gái yêu quý của mình với vị hoàng tử là con trưởng của gia tộc McCloud. Và giờ đây, ngày ấy cũng đã đến.

Khi nhìn xuống, ngài thấy bên dưới là một dãy dài với hàng ngàn thuộc hạ vận áo chẽn màu sắc rực rỡ, từ mọi ngóc nghách của vương quốc, từ hai bờ cao nguyên Highlands. Gần như toàn bộ Vương quốc Nhẫn, đều tập trung cho sự kiện trọng đại này. Thần dân của ngài đã chuẩn bị hàng tháng trời để trang hoàng mọi thứ thật nguy nga, tráng lệ. Nó không chỉ dành cho lễ cưới, nó còn là thông điệp ngầm gửi đến gia tộc McCloud.

MacGil đã thực hiện một cuộc thăm dò với việc cho hàng trăm lính tráng dàn hàng mang tính chiến lược dọc các thành lũy, trên đường phố, men theo các tường thành, các đơn vị lính được bố trí dày đặc hơn thường ngày—ngài cảm thấy hài lòng. Ngài muốn thể hiện sức mạnh quân đội vượt trội. Nhưng đâu đó, chất chứa trong lòng ngài vẫn là sự không thoải mái, môi trường này rất dễ dẫn đến chanh chấp, là điều kiện chín muồi cho những cuộc giao tranh. Ông mong sẽ không có những con người nóng nảy, bị kích thích bởi rượu, nổi dậy ở bất kì bên nào.

Ánh mắt Ðức vua quét qua khu đấu trường dành cho cuộc tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, và suy ngẫm về những ngày sắp tới, ngày tổ chức những trò chơi, những cuộc thi cưỡi ngựa đấu thương và các tất cả loại hình khác trong dịp lễ hội. Những cuộc thi đấu có lẽ sẽ rất căng thẳng. Nhà McCloud chắc chắn sẽ được dịp phô diễn sức mạnh quân đội của họ, và mỗi cuộc tranh tài cưỡi ngựa đấu thương, mỗi cuộc thi đấu vật hay các cuộc thi đấu khác sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó, thậm chí nếu sai sót, nó sẽ trở thành một cuộc chiến sinh tử.

“Bệ hạ?”

Ngài cảm thấy một bàn tay mềm mại đang nắm tay mình, ngài quay sang nhìn Hoàng hậu, Krea, người phụ nữ đẹp nhất mà ngài từng biết, một hôn lễ tràn ngập hạnh phúc được tổ chức dưới triều đại của ngài và bà đã sinh hạ được năm người con, không một lời ca thán, trong số đó có ba người con trai. Hơn nữa, bà còn trở thành người quân sư đáng tin cậy nhất. Thời gian thấm thoát trôi đi, ngài dần nhận ra bà còn thông thái hơn tất cả những vị cận thần của mình, thậm chí là cả ngài.

“Ðó sẽ là ngày mang đầy tính chính trị,” bà nói “Nhưng cũng đồng thời là lễ cưới con gái chúng ta. Hãy tận hưởng nó. Ðiều này sẽ không đến hai lần.”

“Ta sẽ chẳng bận tậm khi mình không có gì,” ngài trả lời. “Nhưng hiện tại chúng ta có tất cả, mọi thứ làm ta phải suy nghĩ. Chúng ta đang yên bình. Nhưng ta cảm thấy không an tâm.”

Hoàng hậu quay lại nhìn Ðức vua đầy lòng trắc ẩn, đôi mắt mầu nâu nhạt mở to như thể chúng chứa đựng những gì tinh túy của thế giới. Hàng mi dài rủ xuống, như chúng vốn thế, trông thoáng buồn, khuôn mặt được điểm trang bằng mái tóc nâu vương nhẹ chút xám, thẳng dài và óng mượt, trải đều sang hai bên. Trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng trông bà chẳng thay đổi là bao.

“Ðó là vì ngài cảm thấy không an toàn,” bà nói. “Không có vị vua nào cảm thấy mình an toàn. Luôn có kẻ thù rình rập xung quanh cung điện của chúng ta hơn là chúng ta có thể nhận biết được. Ðó vốn dĩ là quy luật cuộc sống.”

Bà mỉm cười, nghiêng mình đặt một nụ hôn lên môi Ðức vua.

“Hãy tận hưởng,” Bà nói. “Dù sao đi nữa đó là lễ cưới con gái chúng ta.”

Ngay sau đó, bà quay bước rời thành lũy.

Ðức vua dõi theo bước chân bà, rồi quay ra nhìn kinh thành. Bà đã đúng, Bà luôn đúng. Ngài muốn tận hưởng nó. Ngài rất yêu quý đứa con gái lớn này. Bỏ qua tất cả những suy tính, đó là một lễ cưới. Một ngày tươi đẹp nhất trong các ngày tươi đẹp của năm, mùa xuân đang ở thời điểm rực rỡ nhất, cùng với những ánh bình minh ấm áp, tất cả tạo nên sự kỳ diệu của đất trời. Những cơn gió nhẹ làm lay động lòng người. Mọi thứ nở rộ khắp nơi, cây cối muôn nơi tạo nên một bức tranh lớn đầy màu sắc: màu hồng và màu tím rồi màu cam xen lẫn trắng. Chẳng có gì thú vị hơn lúc này là đi xuống dưới, chung vui với các quần thần và theo dõi lễ cưới của con gái, thưởng thức những vại bia lớn cho đến khi không còn sức để uống nữa.

Nhưng ngài không thể. Ngài còn có hàng tá trọng trách phải giải quyết trước khi có thể rời lâu đài. Xét cho cùng, ngày cười của con gái cũng đồng nghĩa là ngày thực hiện bổn phận của vị vua như ngài: ngài phải gặp gỡ hội đồng tổ chức lễ cưới; cùng với các con; và hàng dài người xếp hàng để được xem sự hiện của ngài trong ngày này. Sẽ thật là may nếu ngài có thể rời lâu đài kịp thời khắc cử hành nghi lễ lúc hoàng hôn.

*

MacGil, mặc lễ phục theo đúng nghi lễ hoàng gia, quần đen nhung với đai vàng, áo Nhà vua bằng lụa ánh vàng tím pha trộn đường nét tinh tế và sang trọng, bên ngoài là áo choàng trắng, đôi dày cao cổ bằng da sáng bóng đến tận bắp chân, đầu đội vương miện—được trạm khắc công phu với một viên hồng ngọc lớn ở chính giữa, lẫm liệt bước xuống đại sảnh tòa lâu đài, dọc hai bên lối đi là đám đầy tớ, đi qua các phòng rồi cắt ngang phòng hoàng gia, qua hội trường có mái hình vòm cung tuyệt đẹp với trần bằng lớp kính màu cao vời vợi. Cuối cùng ngài cũng đứng trước cánh cửa gỗ sồi cổ đại có chiều dày như một thân cây, nơi các gia nhân đã đứng chỉnh tề và mở cửa cho ngài bước vào bên trong. Ngự phòng.

 

Các viên cố vấn của ngài đã đứng nghiêm trang ở đó khi MacGil bước vào, cánh cửa được đóng lại ngay tức thì.

“Ngồi đi,” ngài nói, có vẻ cụt lủn hơn thường lệ. Ngài cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt trong những ngày này, với những nghi lễ, những quy tắc cai trị dài bất tận và ngài muốn chúng qua thật nhanh.

Ngài tiến vào Ngự phòng, nơi chưa bao giờ làm ngài hết ấn tượng. Với hệ trần cao đến năm mươi thước, cùng toàn bộ khung che bằng thủy tinh màu, sàn nhà và tường được làm bằng đá hoa cương dày hàng gang tay. Căn phòng có sức chứa hàng trăm quần thần. Nhưng với những ngày như hôm nay khi hội đồng được triệu tập, chỉ cần một số cận thần quan trọng để sắp đặt công việc. Căn phòng nổi trội với chiếc bàn rộng hình bán nguyệt, đứng sau chiếc bàn là các quần thần.

Với dáng vẻ uy nghi, ngài đi đến chính giữa, hướng đến ngai vàng của mình, bước lên từng bậc đá, ngang qua những con sử từ bằng vàng được trạm khắc tinh xảo, rồi tựa mình vào lớp đệm nhung màu đỏ được bọc lót cầu kỳ cho ngai vàng. Cha ngài đã từng ngồi ở đấy, và các đời tổ tiên trước cha ngài cũng vậy, Tất cả các vua MacGil trước ngài. Khi đặt người xuống, MacGil cảm thấy trọng trách của bậc tiên vương trao cho mình, tất cả các thế hệ – đều dồn lên vai ngài.

Ngài dò xét các quần thần tham dự. Có Brom, vị tướng kiệt xuất và là quân sư của ngài về lĩnh vực quân sự; Kolk, chỉ huy đội quân Legion, Aberthol, người tướng già gắn bó lâu đời nhất, một học giả uyên bác và một nhà sử gia lỗi lạc, ông là vị quân sư dày dạn kinh nghiệm trải qua ba đời vua; Firth, nhà cố vấn của Ðức vua đảm đương các vấn đề đối nội, người đàn ông gầy nhẳng với mái tóc ngắn màu xám và đôi mắt trũng sâu, không ngừng đảo qua đảo lại. Firth không phải là người mà MacGil tin cậy, thậm chí ngài cũng không hiểu nổi tước hiệu của ông ta. Nhưng đời cụ ông và cha ông đã giữ một cố vấn đảm trách nội điện, vì vậy ngài giữ lại tước vị của ông ta như là thể hiện sự tôn trọng. Tiếp nữa là Owen, quan trông coi ngân khố; Bradaigh, cố vấn cho các vấn đề đối ngoại; Earnan, đảm đương việc thu thuế; Duwayn cố vấn các vấn đề về dân chúng; cuối cùng là Kelvin, người đại diện cho tầng lớp quý tộc.

Dĩ nhiên, Ðức vua có quyền lực tuyệt đối. Nhưng vương quốc của ngài là một vương quốc dân chủ, các vị tiên đế luôn lấy làm vinh dự khi cho phép các nhà quý tộc có tiếng nói trong mọi vấn đề, rồi sau đó họ truyền đạt qua người đại diện. Ðó là cán cân quyền lực mang tính lịch sử giữa quyền lực của vua và tầng lớp quý tộc. Bây giờ nó đã mang sắc thái hài hòa, nhưng ở các giai đoạn khác luôn có sự nổi dậy và sự tranh giành quyền lực giữa tầng lớp quý tộc và hoàng tộc. Ðó là sự cân bằng thái cực đầy tốt đẹp.

Khi MacGil nhìn bao quát quanh phòng ngài nhận ra vẫn còn thiếu một người: Người mà ngài muốn bàn luận nhất – Argon. Như thường lệ, thật khó đoán biết trước được thời gian và vị trí ông ta xuất hiện. MacGil chưa bao giờ thôi giận dữ về điều này, nhưng ngài không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cách thức hành động của các Pháp sư thật khó mà đoán biết được. Ông ta không xuất hiện, MacGil phải làm việc khẩn trương hơn. Ngài muốn hoàn tất mọi thứ, để chuyển đến hàng núi việc khác đang chờ đợi ngài trước lễ cưới.

Nhóm quần thần ngồi đối diện ngài quanh chiếc bàn hình bán nguyệt, mỗi vị ngồi trên một chiếc ghế gỗ sồi cổ với tay vịn được chạm trổ công phu, cách nhau lần lượt mười thước.

“Muôn tâu Ðức vua, hạ thần xin phép được bắt đầu,” vị quan coi giữ ngân khố lên tiếng.

“Ngươi nói đi. Nhưng nhớ thật ngắn gọn thôi. Hôm nay ta không có nhiều thời gian.”

“Công chúa hôm nay sẽ nhận được rất nhiều lễ vật quý giá, chúng thần hi vọng điều này sẽ giúp cho công chúa có thêm phần hồi môn nhất định. Hàng nghìn người cũng đang cống nạp, dâng tặng ngài những lễ vật mang tính chất cá nhân, thêm vào đó là những tửu điếm, phòng trọ luôn chật kín người, những điều này cũng sẽ làm gia tăng ngân khố của chúng ta. Nhưng việc chuẩn bị cho sự kiện trọng đại ngày hôm này cũng sẽ làm thâm hụt một phần ngân khố hoàng gia. Thần cho rằng chúng ta nên tăng mức thuế trong dân chúng, và cả tầng lớp quý tộc. Thuế suất thu một lần sẽ giúp giảm bớt áp lực cho sự kiện trọng đại này.”

MacGil nhận thấy vẻ suy tư trên nét mặt vị cận thần này, ruột gan bồn chồn với viễn cảnh ngân khố sẽ bị cạn kiệt. Nhưng ngài chưa muốn tăng thuế thêm nữa.

“Thà ngân khố hạn hẹp mà giữ được sự trung thành của dân chúng còn hơn,” MacGil đáp lại. “Sự giàu có đến từ niềm hạnh phúc của dân chúng. Chúng ta sẽ không đánh thuế thêm nữa.”

“Nhưng thưa Ðức vua, nếu chúng ta không làm—”

“Ta đã quyết rôi. Còn gì nữa không?”

Owen khom người quay về vị trí, vẻ mặt ỉu xìu.

“Thưa Ðức vua,” Brom cất tiếng trầm mặc “Theo lệnh của ngài, chúng thần đã tập trung phần lớn lực lượng tại cung điện cho sự kiện hôm nay. Việc phô diễn sức mạnh sẽ được thể hiện một cách ấn tượng, nhưng ở những vị trí hiểm yếu của chúng ta, lực lượng sẽ bị phân tán mỏng, điều này sẽ rất nguy hiểm và gây tổn hại lớn cho chúng ta nếu bị tấn công.”

MacGil gật đầu, ngài cũng đã dự tính về điều này.

“Kẻ thù sẽ không tấn công khi được chúng ta cho họ ăn uống.”

Tất cả cùng cười vang.

“Còn tình hình từ cao nguyên Highlands?”

“Không có báo cáo về tình hình ở đó hàng tuần nay. Có lẽ lực lượng của chúng đã rút về để chuẩn bị cho lễ cưới và cũng đang sẵn sàng để thực hiện chính sách hòa bình.”

MacGil không chắc về điều này.

“Ðiều đó nghĩa hoặc là lễ cưới được sắp đặt này đã phát huy tác dụng, hoặc là chúng chờ đợi tấn công chúng ta vào dịp khác. Ngươi nghĩ sao về điều này, lão tướng?” MacGil quay sang hỏi Aberthol.

Aberthol hắng giọng, cất giọng khàn khàn: “Thưa Ðức vua, cha ngài và các bậc tiên đế trước ngài chưa bao giở tin tưởng gia tộc McCloud. Tất nhiên bởi vì chúng đang ngủ không có nghĩa là chúng sẽ không tỉnh giấc.”

MacGil gật đầu, bày tỏ sự trân trọng.

“Còn về đội quân Legion?” Ngài quay sang Kolk.

“Hôm nay chúng ta sẽ chào đón lứa tân binh mới,” Kolk trả lời, với cái gật đầu nhanh chóng.

“Hoàng tử nằm trong số đó?” MacGil hỏi.

“Hoàng tử rất dãnh hiện khi được đứng trong quân đội, và là một chàng trai xuất sắc.”

MacGil gật đầu, quay sang Bradaigh.

“Có dấu hiệu gì khác lạ phía bên kia hẻm núi tử địa Canyon không?

“Thưa Ðức vua, quân tuần tra đã phát hiện ra ý định xâm nhập vào lãnh thổ chúng ta qua việc chúng bắc cầu qua hẻm núi tử địa Canyon thời gian gần đây. Ðó là tín hiệu cho thấy tộc người Wild đang chuẩn bị phát động một cuộc tấn công.”

Nổi lên các tiếng thì thầm giữa các cận thần. MacGil cảm thấy lòng thắt lại. Các lá chắn năng lượng là bất khả chiến bại, nó vẫn còn đó, đó đã là sự an tâm.

“Chúng ta sẽ đối phó ra sao nếu có một cuộc tấn công quy mô?” Ðức vua hỏi.

“Miễn là lá chắn còn hoạt động, chúng ta không có lý do gì để lo sợ. Tộc người Wild chưa bao giờ thành công trong việc xâm phạm hẻm núi tử địa Canyon hàng thế kỷ nay. Vì vậy không cần bận tâm lắm về điều này.”

MacGil thì không cho là như vậy. Các cuộc tấn công từ bên ngoài quá dai dẳng, ngài đang phân vân không biết khi nào chúng có thể xâm nhập vào được.

“Thưa Ðức vua,” Firth cất tiếng nói như thể bị nghẹt mũi, “Thần cảm thấy có nghĩa vụ để bẩm báo rằng ngày hôm nay kinh thành của chúng ta sẽ tiếp đón rất nhiều người có chức sắc của gia tộc McCloud. Thần đang lưỡng lự xem liệu điều này có làm Ðức vua trách cứ hay không nếu chúng ta không ra sức chiều lòng họ, đối thủ của chúng ta. Thần muốn đưa ra lời tham vấn rằng Ðức vua nên dành thời gian buổi chiều để tiếp đón họ. Họ sẽ mang đến một đoàn tùy tùng lớn và rất nhiều lễ vật—vì lẽ đó, sẽ có rất nhiều do thám.”

“Ai dám nói những tên do thám chưa có ở đây?” MacGil hỏi lại, nhìn chăm chú vào Firth như thể ông ta chính là do thám vậy—và ông ta tự hỏi liệu chính hắn có phải là do thám hay không.

Firth mở miệng định trả lời, nhưng MacGil thở dài, đưa tay ra dấu đủ rồi. ”Nếu đó là những gì ngươi muốn tấu trình, thì ta phải đi ngay bây giờ, để kịp dự lễ cưới của con gái ta.”

“Thưa Ðức vua,” Kelvin hắng giọng, “dĩ nhiên, là còn một điều nữa. Theo như truyền thống, vào ngày cưới con gái cả của ngài, Mỗi vị MacGil đều đưa ra tên người kế vị. Dân chúng đang mong đợi ngài làm điều tương tự. Họ đang bàn tán xôn xao. Sẽ không thể khuyên can họ để làm dịu mọi thứ. Ðặc biệt khi Thanh gươm Ðịnh mệnh vẫn bất động.”

“Ngươi bắt ta đưa ra người kế vị trong khi ta vẫn đang giữ trọng trách sao?” MacGil hỏi.

“Thưa Ðức vua, thần không có ý mạo phạm,” Kelvin lắp bắp, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.

MacGil giơ tay lên. “Ta biết truyền thống đó. Thật ra thì, ta sẽ nói tên người kế vị ngày hôm nay.”

“Ðức vua có thể cho chúng thần biết người đó là ai không?” Firth lên tiếng hỏi.

MacGil chiếu ánh mắt xuống chỗ ông ta, ra chiều khó chịu. Firth là kẻ không biết giữ miệng, và ngài không tin tưởng ông ta chút nào.

“Ngươi sẽ được biết vào thời điểm thích hợp.”

MacGil đứng dậy, và quần thần cũng đứng dậy theo. Họ cúi đầu theo nghi lễ, quay người hối hả rời phòng.

MacGil đứng đó suy nghĩ không biết thời gian trôi đi bao lâu. Những ngày như thế này ngài ước mình không phải là vua.

*

McGil rời bước khỏi ngai vàng, tiếng bước chân nện xuống mặt sàn vang vọng, xóa tan sự tĩnh lặng, đi qua các phòng rồi tự mở cánh cửa được làm bằng gỗ sồi cổ, kéo tay cầm bằng sắt, bước vào căn phòng bên hông.

Ngài tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng của căn phòng ấm cúng này, như ngài đã luôn từng làm như vậy. Căn phòng rộng khoảng hai chục thước theo các chiều, mái trần của căn phòng hình vòm, đỉnh cao chót vót. Căn phòng được làm toàn bộ bằng đá, với một cửa sổ hình tròn, nhỏ có kính màu ở trên tường. Tia sáng chiếu qua khung cửa pha lẫn ánh vàng và đỏ, làm sáng bừng nhân vật đơn độc trong căn phòng vắng lặng.

Thanh gươm Ðịnh mệnh

Ðặt ở đó, chính giữa căn phòng, nằm trên ngạnh sắt, giống như một báu vật đầy ma lực. Khi còn bé, MacGil thường tới gần, đi loanh quanh và khám phá nó. Thanh Gươm Ðịnh Mệnh, thanh gươm truyền thuyết, cội rễ năng lượng và sức mạnh của toàn vương quốc, được truyền từ đời nay sang đời khác. Bất kỳ ai có đủ sức mạnh để nhấc nó lên sẽ là Người Ðược Chọn, người được ban sứ mệnh để thiết lập trật tự cho vương quốc, giải cứu vương quốc thoát khỏi những mối đe dọa, từ bên trong và ngoài lãnh thổ Vương quốc Nhẫn. Ðó là một truyền thuyết bất tử đã lớn lên cùng tuổi thơ của ngài, và ngay khi được truyền ngai vàng, MacGil đã cố gắng nhấc nó lên với niềm tin ngài là vị vua duy nhất trong các đời vua MacGil có thể làm được. Các bậc tiên vương trước ngài, không ai trong số họ, thành công. Ngài chắc chắn mình sẽ khác. Ngài tin mình chính là Người Ðược Chọn.

Nhưng ngài đã lầm. Cũng như tất cả các vị vua MacGil trước ngài. Thất bại của ngài làm ô uế đời vua của ngài.

Lúc này ngài chăm chú, nhìn ngắm lưỡi kiếm dài của nó, được làm bằng thứ kim loại bí ẩn chưa từng ai giải mã được. Nguồn gốc của thanh kiếm thậm chí còn mơ hồ hơn, truyền thuyết kể rằng thanh kiếm chồi lên giữa một trận động đất kinh thiên động địa.

Xem xét một hồi, ngài lại thấy thật chua xót cho sự thất bại. Ngài được xem là một vị vua tốt, nhưng không phải là Người Ðược Chọn. Thần dân của ngài biết điều đó. Kẻ thù của ngài biết điều đó. Ngài là một vị vua tốt, nhưng dù cho ngài làm được điều gì đi chăng nữa, ngài vẫn không phải là Người Ðược Chọn.

Nếu nhấc được thanh kiếm, ngài cho rằng sự bất ổn sẽ ít đi trong triều đình, sẽ bớt đi những âm mưu. Thần dân sẽ tin tưởng vào ngài hơn, kẻ thù thậm chí sẽ không còn ý định tấn công nữa, một phần suy nghĩ, trong ngài mong muốn thanh gươm biến mất hoàn toàn cùng với truyền thuyết của nó. Nhưng ngài biết rằng điều đó không thể xảy ra. Ðó là lời nguyền— là nguồn sức mạnh—thuộc về truyền thuyết. Thậm chí, mạnh hơn cả một đạo quân.

Khi MacGil chăm chú nhìn vào nó lần thứ một ngàn, ngài không ngừng tự hỏi ai sẽ là người sẽ được giao sứ mệnh ấy. Ai trong số những người cùng dòng tộc với mình nhận sứ mệnh để sử dụng nó? Khi nghĩ về thanh gươm đang nằm trước mặt mình, ngài lại nghĩ về nhiệm vụ trao quyền thừa kế, ngài tự hỏi liệu là ai, ai là người có sức mạnh phi thường để nhấc nó lên.

“Sức nặng của lưỡi kiếm thật khủng khiếp,” một giọng nói vọng đến.

MacGil giật nẩy, ngạc nhiên khi có người xuất hiện trong căn phòng nhỏ này.

Ở phía đó, đứng trước cửa, là Argon. MacGil đã nhận ra giọng trước khi nhìn thấy ông ta. Cảm giác pha trộn giữa sự tức giận vì đến trễ và vui mừng khi cuối cùng ông ta cũng có mặt.

“Nhà ngươi đến trễ,” MacGil nói.

“Cảm giác về thời gian của ngài không giống với thần,” Argon trả lời.

 

MacGil quay trở lại phía thanh kiếm.

“Ngươi từng nghĩ ta có khả năng nhấc nó lên chứ?” Ðức vua hỏi vọng lại. “Ðó là ngày mà ta trở thành Vua?”

“Chưa từng,” Argon trả lời thẳng thắn.

MacGil quay lại nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Ngươi biết ta không có khả năng đó. Ngươi đã biết trước, đúng không?”

“Ðúng như vậy.”

MacGil băn khoăn về điều này.

“Câu trả lời quá thẳng thắn của người khiến ta hoang mang. Ðiều đó không giống với tính cách nhà ngươi.”

Argon đứng bất động, MacGil nhận ra Argon không muốn nói thêm điều gì nữa.

“Ngày hôm nay ta sẽ chọn người kế vị,” MacGil nói. “Thật là vô nghĩa để chọn người kế vị vào những ngày này. Nó tước mất niềm vui của một vị vua trong ngày cưới của con mình.”

“Có lẽ niềm vui như vậy sẽ giảm đi ít nhiều.”

“Nhưng ta còn ngự trị nhiều năm,” MacGil tự vấn.

“Có lẽ không nhiều như ngài nghĩ,” Argon trả lời.

MacGil nhíu mắt, tự hỏi. Ðó phải chăng là một thông điệp?

Nhưng Argon không nói gì thêm.

“Trong sáu đứa con. Ta nên lựa chọn ai?” MacGil hỏi.

“Tại sao lại hỏi thần? Người đã có chọn lựa rồi mà.”

MacGil nhìn ông ta. “Nhà ngươi quả nhìn rõ tâm can ta. Ðúng vậy, ta đã có. Nhưng ta vẫn muốn biết suy nghĩ của ngươi.”

“Thần nghĩ ngài đã có sự chọn lựa sáng suốt,” Argon nói. “Nhưng ngài nên nhớ rằng: một vị vua không thể cai trị đất nước ở bên kia thế giới. Bất kể ai được lựa chọn, thì số phận cũng đã có sự chọn lựa riêng.”

“Ta sẽ sống chứ, Argon?” MacGil hỏi một cách nghiêm túc, câu hỏi ngài muốn tìm lời giải đáp kể từ khi tỉnh giấc vào đêm hôm trước bởi một cơn ác mộng khủng khiếp.

“Ðêm trước ta đã mơ thấy một con quạ,” Nhà vui nói thêm. “Nó đến và lấy mất vương miện của ta. Sau đó một con khác tha ta đi. Trên đường đi, ta thấy vương quốc của mình trải dài bên dưới. Nó đã chuyển thành một màu đen tối khi ta rời đi. Cằn cỗi. Một vùng đất hoang.”

Ðức vua nhìn Argon, mắt ngấn lệ.

“Ðó chỉ là một giấc mơ? Hay là điềm báo?”

“Những giấc mơ luôn mang cho ta cảm giác đáng sợ hơn sự thực, phải thế không thưa Ðức vua?” Argon hỏi.

MacGil chìm đắm trong nỗi suy tư.

“Nguy hiểm đến từ đâu vậy? Hãy nói ta nghe về điều này rõ hơn.”

Argon tiến lại gần nhìn sâu vào mắt ông, đầy mãnh lực. MacGil cảm thấy như thể mình đang chìm vào một cõi riêng.

Argon nghiêng người về phía trước, thì thầm

“Luôn gần hơn ngài nghĩ.”

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»