Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

CHƯƠNG SÁU

Thor chạy hết tốc lực trên khoảng sân rộng lớn của đấu trường, lấy hết sức bình sinh để chạy. Ở phía sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân của những vệ binh của Nhà vua, ngay sát sau lưng cậu. Họ đuổi theo cậu trong khung cảnh nóng nực và bụi bặm, vừa chạy vừa nguyền rủa. Trước mặt cậu là các thành viên— và cả các tân binh—của đội quân Legion, hàng chục chàng trai, giống cậu, nhưng lớn hơn và khỏe hơn. Họ được huấn luyện và kiểm tra trong các đội hình khác nhau, một số giáo ném, số khác ném lao, một vài người luyện tập sử dụng thương. Họ nhắm vào các mục tiêu ở xa, và hiếm khi bị trượt. Ðây là những đối thủ cạnh tranh của cậu, họ có vẻ khó nhằn.

Trong số đó có hàng chục hiệp sĩ thực thụ, họ là các thành viên của Silver, đứng trong một hình bán nguyệt rộng lớn và quan sát các tân binh. Họ đang dánh giá để quyết định xem ai sẽ ở lại và ai sẽ phải ra về.

Thor hiểu cậu phải chứng tỏ bản thân, phải gây ấn tượng với những người này. Chỉ trong khoảnh khắc thôi, các vệ binh sẽ tóm được cậu, và nếu có bất kỳ cơ hội nào cho cậu gây ấn tượng thì đây chính là lúc. Nhưng mà làm thế nào? Tâm trí cậu rối bời trong khi đang bị truy đuổi, cậu quyết để không bị đưa ra khỏi đây

Khi Thor chạy băng qua sân, những người khác bắt đầu chú ý. Một số tân binh dừng việc thực hiện bài thi và quay người lại, một số hiệp sĩ cũng vậy. Trong khoảnh khắc, Thor cảm thấy mọi sự chú ý đang tập trung vào cậu. Họ nhìn ngơ ngác, và cậu tin họ đang phân vân không biết người đang chạy nước rút trên sân của họ, với ba vệ binh của Nhà vua đang đuổi theo sau là ai. Ðây không phải là cách cậu muốn gây ấn tượng. Cả đời, cậu luôn mơ ước gia nhập Legion, nhưng đây tuyệt đối không phải là những gì cậu từng hình dung.

Thor vừa chạy vừa suy nghĩ xem phải làm gì, đột nhiên một diễn biến đã giúp cậu. Một tân binh to con quyết định gây ấn tượng với những người khác bằng cách ngăn cản Thor. Cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, to gần gấp đôi Thor, nó vung thanh kiếm gỗ của mình lên định chặn đường Thor.

Thor có thể thấy nó quyết tâm quật ngã Thor, khiến cậu trở nên lố bịch trước mọi người, và do đó, giành lấy lợi thế hơn so với các tân binh khác.

Ðiều này khiến Thor tức giận. Thor chẳng có tranh chấp gì với anh chàng này, đây không phải là cuộc đấu của cậu. Nhưng chính nó khiến cậu phải chiến đấu chỉ bởi vì nó muốn giành lợi thế với những người khác.

Khi nó tiến đến gần hơn, Thor không dám tin vào tầm vóc của nó: Nó áp đảo Thor rồi quắc mắt nhìn xuống cùng với lọn tóc đen dày che kín trán, và nó có cái hàm vuông vức và lớn nhất mà Thor từng nhìn thấy. Cậu không biết làm sao để chống lại anh chàng này.

Thằng nhóc tấn công Thor bằng thanh kiếm gỗ của mình, Thor biết rằng nếu cậu không hành động nhanh thì cậu sẽ bị loại ngay lập tức.

Phản xạ của Thor lại trỗi dậy. Theo bản năng cậu lấy chiếc ná của mình ra, lùi người ra sau, và bắn hòn đá vào tay thằng nhóc tân binh. Hòn đá bay đến trúng mục tiêu và đập vào thanh kiếm trong tay cậu chàng, cứ như thể chính nó đã hạ thanh kiếm xuống. Nó hét lên, nắm chặt bàn tay.

Thor không lãng phí thời gian. Lợi dụng thời cơ, cậu lao tới tấn công, nhảy lên không trung, rồi nhắm thẳng cậu chàng mà đá, đạp hai chân trước thẳng vào ngực nó. Nhưng người nó quá lớn nên giống như Thor đá vào một cây sồi vậy. Nó chỉ bị xê dịch đi chút ít, Thor bất thình lình khựng lại, rồi ngã xuống dưới chân thằng nhóc tân binh.

Ðây không phải là điềm lành, Thor nghĩ, khi cậu ngã xuống đất kèm theo một tiếng uỵch, tai cậu ù đi.

Thor cố gắng đứng dậy, nhưng thằng nhóc kia đã nhanh hơn cậu một bước. Nó cúi xuống, túm lấy Thor, vật cậu ra sau lưng mình và ném cậu lên không trung. Mặt cậu đập xuống đất, dính đầy bụi bẩn.

Ðám đông các chàng trai nhanh chóng tập trung thành một vòng tròn xung quanh họ và cổ vũ. Thor thấy xấu hổ và bị làm nhục.

Thor đứng dậy, nhưng thằng nhóc kia đã quá nhanh. Nó đã ở ngay phía trên đầu cậu, ghìm cậu xuống. Trước khi Thor kịp hiểu ra, thì cuộc đấu đã biến thành một trận đấu vật, và trọng lượng của thằng nhóc tân binh là rất lớn.

Thor có thể nghe thấy tiếng la trầm của các tân binh khác khi chúng tạo hình thành vòng tròn, la hét, lo lắng sợ đổ máu. Bộ mặt của thằng nhóc cau có; nó chìa ngón tay cái của mình ra và dí vào mắt Thor. Thor không dám tin—dường như gã trai này thực sự muốn làm cậu bị thương. Cậu ta muốn giành lợi thế đến vậy sao?

Ở giây cuối cùng, Thor xoay đầu tránh, khiến bàn tay của thằng nhóc trượt đi, lao vào đám bụi. Thor nắm lấy cơ hội để lăn ra khỏi bên dưới của chân nó.

Thor nhảy bật dậy, đối mặt với thằng nhóc, cũng đã dậy. thằng nhóc tân binh lao vào tấn công, vung nắm đấm vào mặt Thor, Thor cúi xuống kịp; chỉ nghe thấy tiếng vù sượt qua, Thor nhận ra nếu nắm đấm của nó mà đánh trúng thì có lẽ quai hàm của cậu sẽ bị đập vỡ. Thor đứng lên và đấm vào bụng nó, nhưng chẳng có tác dụng gì mấy; chỉ giống như đấm vào một khúc gỗ.

Trước khi Thor kịp phản ứng, thằng nhóc giáng khuỷu tay vào mặt Thor.

Thor lùi lại, lảo đảo vì cú đánh. Giống như là cậu bị búa giáng, tai cậu ù đi.

Lợi dụng lúc Thor vấp ngã, và vẫn đang cố gắng hoàn hồn, thì thằng nhóc tân binh tiếp tục tấn công và đá mạnh vào ngực Thor. Cậu bay về phía sau rồi rơi xuống, lưng chạm đất. Mấy đứa khác vẫn tiếp tục cổ vũ.

Thor, chóng mặt, cố ngồi dậy, nhưng thằng kia lại lao vào tấn công tiếp, nó vung nắm đấm, và giáng mạnh vào mặt Thor, đẩy cậu ngã ra đất một lần nữa – rồi gục hẳn xuống.

Thor nằm đó, nghe những tiếng hò reo trầm của những đứa khác, cảm thấy vị mặn của máu chảy ra từ mũi mình, lem đầy ra khuôn mặt. Cậu rên rỉ trong đau đớn. Cậu nhìn lên và thấy thằng nhóc đô con quay đi, tiến thẳng về phía những người bạn đang ăn mừng chiến thắng của nó.

Thor muốn bỏ cuộc. Gã này quá đô con, có đánh trúng cũng vô ích, và cậu cũng nghĩ chuyện này vô thưởng vô phạt. Nhưng có một cái gì đó từ sâu bên trong thôi thúc cậu. Cậu không thể để thua dễ dàng như thế, trước mặt bao nhiêu con người ở đây.

Ðừng bỏ cuộc. Ðứng lên đi. Ðứng lên!

Bằng cách nào đó Thor đã hồi phục sức mạnh. Rên rỉ, cậu trở mình rồi chống được tay lên, sau đó là đầu gối rồi từ từ đứng dậy trên đôi chân. Cậu đối mặt với cậu chàng kia, máu vẫn đang chảy, mắt sưng vù đến mức không nhìn được, khó thở. Cậu giơ nắm đấm lên.

Thằng nhóc to con quay lại và nhìn chằm chằm vào Thor. Nó lắc đầu hoài nghi.

"Tốt hơn là mày nên nằm yên đó đi, thằng nhãi" nó đe dọa và bắt đầu tiến lại phía Thor.

"ÐỦ RỒI!" Một tiếng hét vang lên. "Elden, đứng lại!"

Một hiệp sĩ đột nhiên bước lên, chen vào giữa họ, giơ bàn tay ra cản Elden không cho đến gần Thor. Ðám đông bỗng yên lặng, tất cả đều đang nhìn vào chàng hiệp sĩ; rõ ràng người này đang yêu cầu sự tôn trọng.

Thor nhìn lên, cảm thấy kính nể trước tầm vóc của vị hiệp sĩ. Anh ta khoảng hai mươi, cao lớn, vai rộng, hàm vuông vức, với mái tóc màu nâu được chăm chút cẩn thận. Thor lập tức thấy cảm mến người thanh niên này. Áo giáp và phụ kiện cao cấp của anh ta làm bằng bạc đánh bóng, được bao phủ bởi các biểu tượng hoàng gia: biểu tượng chim ưng của gia đình MacGil. Cổ họng của Thor khô khốc: cậu không thể tin nổi là cậu đang đứng trước mặt một thành viên hoàng tộc.

"Giải thích đi, cậu bé," anh ta nói với Thor. "Tại sao ngươi không được mời lại còn dám tấn công vào đấu trường của chúng ta?"

Trước khi Thor kịp trả lời, đột nhiên, ba tên vệ binh của Nhà vua phá vỡ vòng tròn vây quanh. Người lính chỉ huy dừng lại ngay đó, thở khó nhọc, chỉ tay vào Thor.

“Nó đã chống lại lệnh của chúng tôi!" gã vệ binh quát lên. "Tôi sẽ còng thằng oắt này lại và tống nó vào ngục tối!"

"Tôi không làm gì sai cả!" Thor phản đối.

"Không ư?" hắn ta hét lên. "Ngang nhiên xông vào địa phận của Nhà vua mà không ư?"

"Tôi chỉ muốn một cơ hội!" Thor hét lên, quay lại, vẻ cầu xin vị hiệp sĩ đang đứng trước mặt mình, một thành viên của gia đình hoàng gia. "Tôi chỉ muốn một cơ hội để được gia nhập vào đội quân Legion!"

"Bãi huấn luyện này chỉ dành cho những người được mời thôi," một giọng nói cộc cằn vang lên.

Một chiến binh bước vào bên trong vòng tròn, chừng năm mươi tuổi, thân hình to lớn và chắc nịch, ông ta có cái đầu hói, râu ngắn, và một vết sẹo chạy ngang qua mũi. Trông ông ta giống như một người lính chuyên nghiệp dành tất cả cuộc đời để cống hiến cho binh nghiệp—và qua các dấu hiệu trên áo giáp của ông ta, cây ghim cài bằng vàng trên ngực, ông ta có vẻ là sĩ quan chỉ huy của họ. Trái tim Thor đập nhanh hơn khi thấy dấu hiệu cho biết: ông ta là một vị tướng.

"Thực tình thì tôi không được mời, thưa ngài" Thor nói. "Ðó là sự thật. Nhưng cả đời, tôi luôn mơ ước được đến đây. Chỉ để giành lấy một cơ hội để thể hiện bản thân. Tôi cũng có khả năng như bất kỳ người nào ở đây. Xin hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh. Xin làm ơn. Gia nhập Legion là mơ ước duy nhất của tôi."

"Chiến trường không phải là chỗ dành cho những kẻ mơ mộng," ông ta trả lời cộc lốc. "Nơi đó là dành cho những chiến binh. Không có ngoại lệ nào đối với các quy định của chúng ta: các tân binh đã được chọn."

Vị tư lệnh gật đầu, ngay sau đó người vệ binh áp sát Thor, lôi cùm ra.

Nhưng đột nhiên vị hiệp sĩ, thành viên gia đình hoàng gia, bước về phía trước đưa lòng bàn tay ra dấu ngăn người vệ binh.

"Có lẽ, dịp nào đó, một ngoại lệ cũng có thể được chấp nhận," anh ta nói.

Người vệ binh nhìn anh đầy kinh ngạc, rõ ràng muốn nói, nhưng phải cố bưng miệng lại nhằm bày tỏ sự tôn kính với một thành viên hoàng gia.

"Ta ngưỡng mộ tinh thần của cậu," vị hiệp sĩ nói tiếp. "Trước khi chúng ta loại cậu, ta muốn thấy khả năng của cậu."

"Nhưng Kendrick, chúng tôi có quy định của chúng tôi-" vị tướng nói, rõ ràng ông ta không hài lòng chút nào.

"Hoàng tộc ban hành các quy định," Kendrick trả lời một cách lạnh lùng, "và đội quân Legion tuân lệnh Hoàng tộc."

"Chúng tôi tuân lệnh cha cậu, Nhà vua—chứ không phải cậu," vị tướng ngang ngạnh vặn lại.

 

Bầu không khí trở nên bế tắc, căng thẳng. Thor không tin nổi cậu vừa châm ngòi cho điều gì.

"Ta hiểu cha ta, và biết ông ấy muốn điều gì. Ông sẽ muốn cho cậu bé này là một cơ hội. Và đó là những gì chúng ta sẽ làm."

Sau vài giây phút căng thẳng, vị tướng cuối cùng cũng lùi lại.

Kendrick quay sang Thor, mắt dán chặt vào cậu, đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ quắc thước. Khuôn mặt của một vị hoàng tử, cũng là gương mặt của một chiến binh.

"Ta sẽ cho cậu một cơ hội," anh ta nói với Thor. "Hãy xem liệu cậu có đánh trúng được điểm đích đó không."

Anh ta chỉ vào một chồng cỏ khô ở tít xa phía bên kia bãi tập, có một vết đỏ nhỏ ở trung tâm. Một số thanh giáo bị mắc kẹt trong đống cỏ khô, nhưng không có cái nào trúng vào hồng tâm.

"Nếu cậu có thể làm điều không ai trong số những người khác làm được—nếu cậu có thể bắn trúng điểm đó từ vị trí này, thì cậu có thể gia nhập cùng chúng tôi."

Vị hiệp sĩ bước sang một bên, Thor cảm thấy mọi ánh mắt đều đang hướng vào cậu.

Cậu nhận thấy một cái giá chứa đầy giáo và xem xét chúng một cách cẩn thận. Những vũ khí này tinh xảo hơn so với những cái mà cậu từng thấy, chúng làm bằng gỗ sồi, và được bọc loại da tốt nhất. Tim cậu đập thình thịch khi bước về phía trước, quệt vết máu chảy ra từ mũi bằng mu bàn tay, cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Rõ ràng, cậu đã được trao một nhiệm vụ bất khả thi. Nhưng cậu phải cố gắng.

Thor đưa tay ra cầm một cây giáo, không quá dài, không quá ngắn. Cậu nhấc nhấc nó trong tay– tương đối nặng. Không giống như những cái mà cậu từng dùng ở nhà. Nhưng nó khá vừa vặn. Cậu cảm thấy rằng có thể, chỉ là có thể, cậu sẽ bắn trúng đích. Dẫu sao thì, ném giáo là kỹ năng tốt nhất của cậu ngoài bắn ná. Nhiều ngày dài lang thang nơi hoang dã cậu được trải nghiệm nhiều mục tiêu phong phú. Cậu luôn luôn bắn trúng mục tiêu trong khi các anh cậu thì không.

Thor nhắm mắt lại và hít thở sâu. Nếu cậu trượt, những người vệ binh sẽ vồ lấy cậu và tống vào ngục—cơ hội gia nhập đội quân Legion của cậu sẽ khép lại vĩnh viễn. Giây phút này quyết định tương lai cậu.

Cậu cầu nguyện.

Không chút do dự, Thor mở mắt, tiến hai bước về phía trước, ngả người về sau lấy đà rồi phóng ngọn giáo.

Cậu nín thở quan sát hướng đi của mũi giáo.

Lạy chúa, xin người hãy giúp con!

Cây giáo xé gió xuyên qua bầu không khí dày đặc, im lặng chết người. Thor có thể cảm nhận được hàng trăm con mắt đang đổ vào nó.

Rồi, sau khoảnh khắc dường như vô tận, một âm thanh vang lên, âm thanh rõ ràng khi ngọn giáo xuyên qua cỏ khô. Thor không cần nhìn. Cậu biết, biết rất rõ, đó là một cú ném hoàn hảo. Cảm giác khi mũi giáo rời khỏi tay, góc của cổ tay cậu, đã cho cậu biết nó sẽ trúng mục tiêu.

Thor mở mắt ra nhìn—cậu thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cậu đã đúng. Mũi giáo găm trúng vào hồng tâm—là mũi giáo duy nhất ở đó. Cậu đã làm được điều mà các tân binh khác không thể.

Sự im lặng bao trùm cậu, cậu cảm thấy tất cả các tân binh và hiệp sĩ khác đều há hốc miệng nhìn cậu.

Cuối cùng, Kendrick bước về phía trước và vỗ thật mạnh lòng bàn tay vào lưng Thor, những thanh âm của sự hài lòng. Anh ta cười lớn.

"Ta đã đúng," anh ta nói. "Cậu sẽ ở lại!"

"Cái gì, thưa hoàng tử!" gã vệ binh hét lên. "Thật không công bằng! Thằng nhóc này không mời mà đến! "

"Cậu ta đã ném trúng mục tiêu. Ðiều đó là quá đủ."

"Cậu ta trẻ hơn và nhỏ con hơn những người khác rất nhiều. Ðây không phải là đội nhi đồng," viên tướng nói.

"Tôi thà chọn một người lính nhỏ bé có thể bắn trúng mục tiêu còn hơn là một người vô dụng," hiệp sĩ trả lời.

"Ðó chỉ là một cú ăn may thôi!" cậu bé vừa đánh Thor khi nãy hét lớn. "Nếu chúng tôi có thêm cơ hội, chúng tôi cũng sẽ bắn trúng như vậy!"

Chàng hiệp sĩ quay lại và nhìn chằm chằm vào cậu bé vừa hét lên.

"Thật không?" Anh hỏi. "Ngươi có thể cho ta xem ngươi thực hiện điều đó ngay lúc này không? Chúng ta sẽ đánh cược về cơ hội ở lại đây của ngươi được không?"

Cậu bé bối rối, xấu hổ cúi đầu xuống, rõ ràng không muốn chấp nhận lời thách đố.

"Nhưng cậu bé này là một người lạ," viên tướng phản đối. "Chúng ta còn chẳng biết cậu ta từ đâu đến đây."

"Nó đến từ vùng đất thấp," một giọng nói vang lên.

Những người khác quay xem ai nói, nhưng Thor không cần quay lại cũng có thể nhận ra giọng nói đó. Ðó là giọng nói đã quấy rầy cậu suốt thời thơ ấu, giọng nói của anh cả cậu: Drake.

Drake bước về phía trước cùng với hai người anh em của mình, và nhìn Thor trừng trừng bằng ánh mắt không ưng thuận.

"Tên nó là Thorgrin, người tộc McCleod ở thị trấn phía Nam của Ðông Vương quốc. Nó là con út trong bốn người anh em. Chúng tôi sinh ra trong cùng một gia đình. Nó chăn cừu cho cha tôi!"

Cả nhóm các chàng trai và các hiệp sĩ đồng loạt cười lớn.

Thor thấy mặt mình ửng đó; cậu muốn chui ngay xuống đất. Chưa bao giờ xấu hổ hơn thế này. Giống như người anh trai của mình đã lấy đi thời khắc vinh quang của cậu, và làm mọi thứ để dìm cậu xuống.

"Chăn cừu, phải không?" viên tướng nhắc lại.

"Vậy, kẻ thù của chúng ta chắc chắn sẽ phải dè chừng nó!" một thằng nhóc khác hét lên.

Một tràng cười vang lại, Thor thấy quá đỗi nhục nhã.

"Ðủ rồi!" Kendrick quát lên, giọng đầy nghiêm khắc.

Dần dần, những tiếng cười lắng xuống.

"Ta thà chọn một người chăn cừu có khả năng bắn trúng mục tiêu còn hơn khối người trong đám các ngươi—chỉ giỏi cười thôi, chả làm được gì hơn," Kendrick nói thêm.

Theo đó là một sự im lặng bao trùm các chàng trai, họ thôi không cười nữa.

Thor vô cùng biết ơn Kendrick. Cậu nguyện sẽ trả ơn anh ta bằng tất cả khả năng mình có. Bất kể chuyện gì đã xảy ra với Thor, người đàn ông này, ít nhất, đã khôi phục danh dự cho cậu.

"Cậu bé, ngươi có biết rằng đó không phải là cách một chiến binh nói tào lao về đồng đội của mình—cười nhạo về gia đình, về dòng máu của cậu ấy?" Hiệp sĩ hỏi Drake.

Drake nhìn xuống, bối rối, một trong những lần hiếm hoi mà Thor thấy anh ta bực bội.

Tuy nhiên, một người anh khác của cậu, Dross, bước về phía trước và phản đối: "Nhưng Thor thậm chí còn không được chọn. Chính chúng tôi mới được chọn. Nó chỉ đơn thuần đi theo chúng tôi đến đây."

"Tôi không đi theo các anh" Thor khẳng định, cuối cùng cậu cũng lên tiếng. "Tôi đến đây vì Legion. Chứ không phải vì các anh."

"Lý do tại sao ngươi ở đây không quan trọng," vị tướng nói, vẻ khó chịu, bước về phía trước. "Ngươi làm lãng phí thời gian của chúng ta. Ðúng, cú ném giáo rất cừ, nhưng ngươi vẫn không thể gia nhập với chúng ta. Ngươi không có hiệp sĩ bảo trợ cho ngươi, và cũng chẳng có cận vệ nào sẵn sàng ghép cặp với ngươi."

"Tôi sẽ ghép cặp với cậu ta" một tiếng nói cất lên.

Thor và những người khác nhất loạt quay lại. Cậu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy, đứng cách đó vài mét, một cậu bé trạc tuổi mình, trông giống hệt cậu, ngoại trừ mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lá cây tươi sáng, mặc áo giáp hoàng gia tuyệt đẹp: những vòng kim loại được bao phủ với các vạch đỏ đen—một thành viên khác của hoàng tộc.

"Không thể nào", vị tướng nói. "Các thành viên hoàng tộc không ghép cặp với người thường."

"Tôi có thể làm điều tôi muốn", cậu ta đáp lại. "Và tôi nói rằng Thorgrin sẽ là bạn đồng hành của mình."

"Ngay cả khi chúng tôi chuẩn tấu" vị tướng nói, "thì cũng không được. Vì cậu ta không có hiệp sĩ bảo trợ."

"Ta sẽ bảo trợ cho cậu ấy" một giọng nói khác cất lên.

Mọi người quay theo một hướng khác, nơi xuất phát một hơi thở hổn hển bị bóp nghẹt.

Thor quay lại thấy một hiệp sĩ đang cưỡi trên một con ngựa, được trang hoàng bằng một bộ áo giáp sáng bóng tuyệt đỉnh, và mang tất cả các loại vũ khí trên thắt lưng. Người anh ta tỏa sáng—như ánh hào quang mặt trời. Qua cử chỉ của anh ta, với những trang phục trên người và vạch trên mũ, Thor biết rằng anh ta khác với những người khác. Anh ta là nhà vô địch.

Thor nhận ra vị hiệp sĩ này. Cậu đã nhìn thấy bức họa về anh, đã nghe về huyền thoại về người này. Erec. Cậu không thể tin nổi. Anh ấy là hiệp sĩ vĩ đại nhất trong Vương quốc Nhẫn.

"Nhưng thưa ngài, ngài đã có một cận vệ," vị tướng phản đối.

"Thì tôi sẽ có hai" Erec trả lời, bằng một giọng tin tưởng sâu sắc.

Một sự im lặng sững sờ bao trùm.

"Vậy thì không còn gì để bàn cãi nữa" Kendrick nói. "Thorgrin đã có một nhà bảo trợ và một bạn đồng hành. Mọi vấn đề đã được giải quyết. Cậu ấy bây giờ chính thức là một thành viên của Legion."

"Nhưng ngài đã quên tôi!" gã vệ binh của Nhà vua hét lên, bước về phía trước. "Không có gì có thể bào chữa cho sự thật là cậu ta đã đánh một thành viên của đội vệ binh của Nhà vua, do đó cậu ta phải bị trừng phạt. Công lý phải được thực hiện!"

"Công lý sẽ được thực hiện." Giọng nói của Kendrick sắc như mũi dao. "Nhưng điều đó thuộc quyền quyết định của ta. Không phải của ngươi."

"Nhưng thưa ngài, thằng nhóc phải bị tống vào nhà lao! Nó phải làm gương!"

"Nếu nhà ngươi vẫn tiếp tục lải nhải chuyện này, thì chính ngươi sẽ là người phải vào nhà lao đấy" Kendrick nói với gã vệ binh, kèm theo cái lườm.

Cuối cùng thì gã vệ binh cũng chịu nhún nhường một cách miễn cưỡng, hắn ta quay người bỏ đi, mặt bừng đỏ, lườm Thor.

"Vậy thì, xin được chính thức" Kendrick nói lớn "Chào đón Thorgrin đến với đội quân Legion của Ðức vua!"

Ðám đông các chàng trai và những hiệp sĩ và vỗ tay hưởng ứng, rồi sau đó quay đi, trở lại với việc huấn luyện của họ.

Thor cảm thấy cứng đơ vì sốc. Cậu không thể tin được. Bây giờ, cậu đã một thành viên của Legion. Giống như cậu đang mơ.

Thor quay sang Kendrick, trong lòng thấy cảm kích vô bờ. Trước giờ chưa từng có ai quan tâm đến cậu, chưa từng có ai bước ra để trông chừng cậu, để bảo vệ cậu. Ðó là một cảm giác thật buồn cười. Cậu cảm thấy gần gũi hơn với người đàn ông này còn hơn cha ruột của mình.

"Tôi không biết làm sao để cảm ơn ngài cho đủ" Thor nói. "Tôi mang ơn ngài sâu sắc."

Kendrick mỉm cười. "Ta tên là Kendrick. Ngươi sẽ nhanh chóng quen với cái tên này. Ta là con trưởng của Ðức vua. Ta khâm phục sự can đảm của ngươi. Ngươi là một phần bổ sung tuyệt vời cho đội ngũ này."

Kendrick quay người và vội vàng đi, ngay sau đó, Elden, cậu bé to xác mà Thor đã từng chiến đấu, đi loanh quanh.

"Coi chừng nhé thằng oắt" cậu ta nói. "Mày biết đấy, chúng ta sẽ cùng ngủ trong một doanh trại. Nên đừng bao giờ nghĩ mày đang an toàn nhé."

Nó giận dữ bỏ đi trước khi Thor kịp phản ứng; cậu đã gây ra kẻ thù.

Cậu đang tự hỏi không biết điều gì đang chờ đợi cậu ở đây, ngay lúc đó người con trai út của Ðức vua đến bên cậu.

"Ðừng để ý cậu ta," cậu bé nói với Thor. "Cậu ta lúc nào cũng hiếu chiến. Tớ là Reece."

"Cảm ơn," Thor nói, với tay ra, "đã chọn tớ làm người đồng hành của cậu. Tớ không biết liệu tớ có thể làm gì nếu không được cậu giúp."

"Tớ rất vui khi chọn bất cứ ai đứng lên để chống lại tên cục súc đó" Reece vui vẻ nói.

"Ðó là một trận đấu đẹp."

"Cậu đùa à?" Thor hỏi, lau máu khô ở trên mặt và cảm thấy da mình sưng lên. "Cậu ta định giết tớ."

“Nhưng cậu đã không bỏ cuộc," Reece nói. "Thật ấn tượng. Nếu là bất kỳ người nào khác trong số chúng tớ thì đã gục ngã rồi. Và cú ném lao thật cừ. Cậu học ném lao như thế nào vậy? Chúng ta sẽ làm bạn đồng hành mãi nhé!" Cậu chàng nhìn Thor khi hai người bắt tay nhau. "Và là những người bạn tốt nữa. Tớ cảm nhận được điều đó."

Khi Thor bắt tay cậu ta, cậu không thể không cảm thấy rằng cậu đã kết giao được một người bạn suốt đời.

Ðột nhiên, có ai đó chọc vào cạnh sườn cậu.

Cậu quay lại và nhìn thấy một cậu bé lớn tuổi hơn đứng đó, da mặt rỗ với một khuôn mặt dài và nhọn.

"Tôi là Feithgold. Cận vệ của Erec. Bây giờ cậu là cận vệ thứ hai của anh ấy. Có nghĩa là cậu phải tuân lời tôi. Và chúng ta sẽ có một cuộc đấu trong vài phút tới. Cậu sẽ chỉ định đứng đó quan sát khi cậu đã là cận vệ của hiệp sĩ nổi tiếng nhất trong Vương quốc hả? Ði theo tôi! Nhanh lên!"

Reece đã quay đi. Thor vội vã theo khi cậu bé cận vệ băng qua bãi tập. Cậu không biết họ đang đi đâu – nhưng cậu cũng không quan tâm. Lòng rộn ràng.

Cậu đã làm được.

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»