Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа

CHƯƠNG BỐN

Thor trốn trong đống rơm ở phía sau xe ngựa, người xô lệch theo nhịp xe đi dọc con đường quê. Cậu đã đến đây đêm hôm trước và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi một cỗ xe ngựa đi qua đủ lớn để cho cậu trốn lên mà không bị phát hiện. Ngay sau đó trời chuyển tối, và cỗ xe ngựa chạy nhịp nhàng đủ chậm để cậu bắt kịp và nhảy vào từ phía sau. Cậu hạ cánh trúng đống cỏ khô và trốn ngay trong đó. May mắn thay, người lái xe đã không phát hiện ra cậu. Thor không dám chắc là chiếc xe ngựa này đi đến Kinh thành, nhưng nó đang đi theo hướng đó, và một cỗ xe có kích thước chừng này, với những dấu hiệu này, chỉ có thể đi đến vài nơi.

Thor ở trên xe suốt đêm, cậu thức hàng giờ liền, suy nghĩ về cuộc đối đầu với quái thú Sybold. Cuộc gặp với Argon. Số phận của mình. Nhà cũ của mình. Mẹ mình. Cậu cảm thấy vũ trụ đã trả lời mình, nói về một số mệnh khác biệt dành cho cậu. Cậu nằm đó, hai tay chắp sau đầu, nhìn không chớp mắt lên bầu trời đêm qua khe rách của tấm vải. Cậu quan sát vũ trụ, thật là rực rỡ, những ngôi sao màu đỏ ở tít xa. Cậu hồ hởi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu đang thực hiện một chuyến hành trình. Không biết ở đâu, nhưng cậu đang đi. Bằng cách này hay cách khác, cậu sẽ thực hiện theo cách của mình để đến Kinh thành.

Khi Thor mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh mặt trời tràn vào, cậu nhận ra mình đã thiếp đi. Cậu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, tự trách mình đã thiếp đi. Cậu phải cảnh giác hơn, thật may mắn là cậu chưa bị phát hiện.

Cỗ xe vẫn di chuyển, nhưng không còn rung lắc nhiều nữa. Chỉ có thể là: đã đến đoạn đường đẹp hơn. Chắc hẳn họ đã đến gần thành phố. Thor nhìn xuống và thấy con đường vô cùng nhẵn mịn, không hề có đá lởm chởm hay ổ gà, đường được lát bằng những vò sò trắng mịn. Tim cậu đập nhanh hơn; họ đã đến Kinh thành.

Thor nhìn ra phía sau xe và thấy choáng ngợp. Những con phố toàn bích, rộn ràng với nhiều hoạt động. Hàng tá xe ngựa, với nhiều hình dạng và kích cỡ mang theo tất cả mọi thứ, nườm nượp trên đường. Một chiếc xe chất đầy lông thú; chiếc khác thì chất đầy thảm; lại một chiếc khác chở đầy gà. Trên đường có hàng trăm tiểu thương vội vã xuôi ngược, một số loại gia súc hàng đầu, những người khác thì đội giỏ hàng trên đầu. Bốn người đàn ông mang một bó lụa, được giữ thăng bằng trên thanh đỡ. Ở đây có vô vàn là người, tất cả đều đi về cùng một hướng.

Thor cảm nhận đây mới đúng là cuộc sống. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người cùng một lúc, rất nhiều hàng hóa, quá nhiều thứ cùng diễn ra. Từ nhỏ tới giờ cậu chỉ sống trong một ngôi làng nhỏ bé, và lúc này đây cậu đang ở giữa trung tâm, chìm giữa biển người.

Cậu nghe thấy một tiếng động lớn, tiếng kẽo kẹt của dây xích, một tấm ván gỗ lớn được hạ xuống, mạnh đến nỗi làm rung chuyển mặt đất. Tiếp theo là một âm thanh khác, tiếng vó ngựa gõ lọc cọc trên mặt gỗ. Cậu nhìn xuống và nhận ra họ đang băng qua một cây cầu; bắc qua một con hào. Một cây cầu kéo.

Thor thò đầu ra ngoài và nhìn thấy những cột đá khổng lồ, chiếc cổng sắt nhọn phía trên. Họ đang đi qua cổng vào Kinh thành.

Ðó là chiếc cổng lớn nhất cậu từng thấy. Cậu nhìn lên tấm chông sắt nhọn, tự hỏi nếu chúng rơi xuống, chúng sẽ chẻ cậu ra làm đôi. Cậu phát hiện thấy bốn hiệp sĩ Silver của Nhà vua đang bảo vệ lối vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn.

Họ đi qua một đường hầm đá dài, chẳng mấy chốc bầu trời lại rộng mở. Họ đang có mặt ngay trong Kinh thành.

Thor không tin nổi. Ở đây thậm chí còn nhộn nhịp hơn rất nhiều, dường như có hàng ngàn người, ở mọi hướng. Những thảm cỏ dài, rộng lớn được cắt tỉa hoàn hảo trải dài ngút tầm mắt, hoa nở khắp mọi nơi. Con đường mở rộng, dọc hai bên là các gian hàng, những nhà buôn, và các tòa nhà bằng đá. Nổi bật giữa khung cảnh này là người của Ðức vua. Những người lính trong bộ áo giáp. Thor đã đến nơi.

Trong cơn phấn khích, cậu đã vô tình đứng lên; khi đứng dậy, chiếc xe bỗng dừng lại đột ngột, khiến cậu ngã nhào, rơi xuống đống rơm. Trước khi kịp đứng dậy thì có thanh âm của tấm chắn gỗ hạ xuống, cậu nhìn lên thấy một lão già với vẻ mặt tức giận, ông ta hói đầu, trong bộ quần áo rách rưới và mặt mày cau có. Người phu xe nhảy vào trong, tóm lấy mắt cá chân Thor bằng bàn tay xương xẩu, và kéo cậu ra ngoài.

Thor bị ném bay ra ngoài và rơi bịch xuống con đường đất, bụi bay mù mịt. Tiếng cười vang lên quanh cậu.

"Lần sau mà mày dám trèo lên xe của tao, thằng oắt, thì mày sẽ biết tay tao! Lần này may cho mày đấy, tao không muốn gây sự chú ý của lực lượng Silver lúc này!"

Lão già quay đi và nhổ nước bọt, sau đó vội vã trở lại xe và quất ngựa đi.

Thor cảm thấy xấu hổ. Cậu dần chấn tĩnh và đứng lên. Cậu nhìn quanh. Một, hai người qua lại cười khúc khích, chế nhạo và Thor cũng nhếch mép cười đáp trả cho đến khi họ quay đi. Cậu phủi bụi bẩn trên người và xoa xánh tay; niềm kiêu hãnh của cậu bị tổn thương chứ không phải là nỗi đau trên thân thể.

Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần khi nhìn xung quanh, cậu lóa mắt, và nhận ra mình nên lấy làm vui mừng vì ít nhất cậu đã đi được xa tới chừng này. Bây giờ, khi đã ra khỏi xe ngựa cậu có thể tự do quan sát xung quanh, cậu thấy một cảnh tượng kì vĩ: kinh thành chạy dài bất tận. Trung tâm là một cung điện bằng đá nguy nga, được bao bọc bởi những bức tường đá kiên cố cao chót vót, bao quanh đỉnh là những tường vây, trên đỉnh đó, ở khắp mọi nơi đều có quân đội của Nhà vua đang tuần tra. Toàn bộ khung cảnh xung quanh cậu là những cánh đồng màu xanh, được chăm sóc kĩ lưỡng, những toà nhà bằng đá, đài phun nước, rừng cây. Ðây là một nơi sầm uất. Với toàn người là người.

Ở khắp nơi tấp nập nhiều hạng người—tiểu thương, binh sĩ, chức sắc—tất cả đều hối hả. Phải mất vài phút Thor mới hiểu rằng đang có chuyện gì đó rất đặc biệt. Khi thả bộ trên phố, cậu thấy mọi người dường như đang chuẩn bị—sắp đặt bàn ghế, dựng lên một chiếc bàn tế lễ. Có vẻ như là đang chuẩn bị cho một đám cưới.

Cậu như ngộp thở khi thấy, ở đằng xa, một làn đường để dành cho trò cưỡi ngựa đấu thương, với con đường đất dài và dây chia làn. Ở một bãi khác, cậu nhìn thấy những người lính ném giáo mục tiêu xa; ở chỗ khác là các cung thủ đang ngắm vào các mục tiêu bằng rơm. Dường như ở khắp mọi nơi là các trò chơi, các cuộc thi. Ngoài ra còn có âm nhạc: Ðàn luýt, sáo và chũm chọe, một dàn nhạc vừa đi vừa biểu diễn; và rượu, các thùng gỗ lớn đang được lăn ra; và đồ ăn, những chiếc bàn đang được bày biện, những bàn tiệc lớn kéo dài ngút tầm mắt. Như thể là cậu đang đứng trong một lễ kỉ niệm lớn.

Lóa mắt vì mọi thứ đang diễn ra xung quanh, Thor thấy cần phải tìm đến chỗ đội quân Legion gấp. Trời đã tối, và cậu cần phải trình diện.

Cậu nhanh chân đi về phía người đầu tiên mà cậu nhìn thấy, một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ như là một người bán thịt, có thể đoán qua bộ áo choàng đầy máu trên người ông ta, vội vã xuống đường. Mọi người ở đây đều có dáng vẻ vội vàng như vậy.

"Thưa ông," Thor nói, vẫn nắm chặt cánh tay của mình.

Người đàn ông nhìn xuống tay của Thor, ra điều khinh khỉnh.

"Gì vậy, nhóc con?"

"Tôi đang tìm đội quân Legion của Nhà vua. Ông có biết chỗ của họ không?"

"Trông tao giống một chiếc bản đồ lắm hả?" Người đàn ông rít lên, rồi giận dữ bỏ đi.

Thor sửng sốt bởi sự thô lỗ của ông ta.

Cậu vội vã tìm đến người kế tiếp mà cậu nhìn thấy, một người phụ nữ đang nhào bột trên một chiếc bàn dài. Có vài người phụ nữ quanh chiếc bàn, tất cả đều cắm cúi làm việc, và Thor đoán trong số họ chắc sẽ có người biết.

"Xin lỗi, thưa cô," cậu nói. "Xin cô chỉ cho nơi huấn luyện của đội quân Legion?"

Họ nhìn nhau, cười khúc khích, vài người trong số họ chỉ lớn hơn cậu vài tuổi.

Người lớn tuổi nhất quay lại nhìn cậu.

"Cậu tìm nhầm chỗ rồi," cô ta nói với cậu. "Ở đây chúng ta đang chuẩn bị cho lễ hội."

"Nhưng người ta nói họ được huấn luyện trong kinh thành," Thor nói, mặt lộ vẻ bối rối.

Những người phụ nữ bật cười khúc khích. Bà cô khi nãy đặt tay lên hông và lắc đầu.

"Trông ngươi có vẻ như là mới đến Kinh thành lần đầu. Ngươi không biết nó lớn dường nào ư?"

Thor đỏ mặt khi những người phụ nữ khác cười vang, cuối cùng cậu tức giận bỏ đi. Cậu không muốn làm trò cười cho kẻ khác.

Cậu nhìn thấy trước mặt mình là một tá các ngả đường, lượn quanh co xuyên suốt trong Kinh thành từ mọi hướng. Ngăn cách giữa những bức tường đá có ít nhất một chục lối vào. Kích thước và phạm vi của nơi này thật choáng ngợp. Cậu có cảm giác dù tìm kiếm nhiều ngày liền cậu cũng không thể tìm thấy nơi đó.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: chắc chắn là một người lính sẽ biết nơi huấn luyện quân đội. Cậu cảm thấy lo lắng khi tiếp cận một người lính của Nhà vua bằng xương bằng thịt, nhưng cậu phải làm điều đó.

Cậu quay lại và vội vã tiến về phía bức tường, đến chỗ người lính đang đứng bảo vệ ở lối vào gần nhất, hy vọng anh ta sẽ không ném cậu ra. Người lính đứng thẳng, mắt hướng về phía trước.

"Tôi đang tìm đội quân Legion," Thor dồn hết can đảm để nói.

Người lính vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, lờ cậu đi.

"Tôi nói là đang tìm đội quân Legion của Nhà vua!" Thor nhấn mạnh, giọng to hơn, cố gắng gây chú ý.

Sau vài giây, người lính nhìn xuống, vẻ giễu cợt.

"Ông làm ơn chỉ giúp tôi chỗ đó?" Thor nhấn mạnh.

"Ngươi tìm họ làm gì?"

"Một việc rất quan trọng," Thor thúc giục, hy vọng người lính không ép cậu nói ra.

Người lính quay lại nhìn thẳng về phía trước, một lần nữa ngó lơ cậu. Thor cảm thấy trái tim tan nát, sợ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ nhận được câu trả lời.

Nhưng sau những giây phút tưởng chừng vô tận, người lính trả lời: "Ði theo cánh cổng phía đông, sau đó đi thẳng về hướng bắc đến kịch đường. Rồi rẽ vào cánh cổng thứ ba bên trái, sau đó rẽ phải ở ngã ba, rồi lại rẽ phải lần nữa. Ði qua vòm đá thứ hai, ngay ngoài cổng là khu vực đóng quân của họ. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi đang lãng phí thời gian đó. Họ không chào đón người lạ."

Ðó là tất cả những gì Thor cần biết. Không bỏ lỡ thời gian, cậu quay người lại và chạy băng qua khoảng sân này, đi theo chỉ dẫn, lẩm nhẩm trong đầu để ghi nhớ. Cậu thấy mặt trời đã lên cao, và thầm cầu nguyện rằng khi cậu đến nơi thì vẫn chưa quá muộn.

 
*

Thor lao thật nhanh xuống những con đường trải vỏ sò mịn màng, lượn quanh co và dẫn đường cho cậu băng qua Kinh thành. Cậu cố gắng hết sức đi theo chỉ dẫn, hy vọng không bị lạc đường. Ở tít phía cuối sân, cậu nhìn thấy các cánh cổng, và chọn cánh cổng thứ ba ở bên trái. Cậu chạy qua cổng rồi đi theo ngã ba, đi theo những con đường nối tiếp nhau. Cậu chạy ngược dòng người, hàng ngàn người đổ vào thành phố, đám đông ngày càng dày hơn từng phút. Cậu lướt vai qua những người chơi đàn luýt, những nghệ sĩ tung hứng, những chú hề, và những nghệ sĩ giải trí đường phố khác, tất cả mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy.

Thor không thể nhịn được ý nghĩ họ sẽ bắt đầu lựa chọn mà không có cậu, và cố gắng hết sức để tập trung khi cậu rẽ xuống những con đường nối tiếp nhau, tìm kiếm dấu hiệu của bãi tập. Cậu đi qua một cái vòm, rẽ xuống một con đường khác, rồi, xa xa, cậu phát hiện điểm đích của mình: là một đấu trường nhỏ, được xây bằng đá, có hình tròn hoàn hảo. Lính canh đứng gác cổng lớn ở chính giữa. Thor nghe tiếng cổ vũ câm lặng từ phía sau các bức tường và cậu thấy tim đập rộn ràng. Ðây chính là nơi đó.

Cậu chạy nhanh, lồng ngực như muốn nổ tung. Khi cậu đến cổng, hai lính gác bước về phía trước và hạ thấp ánh mắt, chặn đường đi. Tên lính gác tiến ba bước về phía trước, giơ một bàn tay lên.

"Dừng lại," anh ta ra lệnh.

Thor dừng lại, thở hổn hển, kiềm chế nỗi phấn khích một cách khó khăn.

"Anh … không … hiểu," cậu thở gấp, vừa thở vừa nói, "Tôi phải vào bên trong. Tôi đến muộn."

"Muộn để làm gì?"

"Cho cuộc tuyển chọn."

Người lính gác, có dáng người lùn, nặng cân, da mặt rỗ, quay lại và nhìn những người khác, họ nhìn lại một cách nhẫn tâm. Hắn ta quay lại và dò xét Thor bằng cái nhìn miệt thị.

"Các tân binh đã được đưa vào cách đây vài giờ rồi, bằng xe chở quân của hoàng gia. Nếu ngươi không được mời thì ngươi không thể vào trong đó."

"Nhưng tôi phải vào bằng được—"

Người lính canh đưa tay ra nắm lấy áo Thor.

"Mày không hiểu hả, thằng nhóc xấc xược. Sao mày dám cả gan đến nơi này và cố tìm cách vào trong đó? Xéo ngay trước khi tao xích mày lại."

Anh ta đẩy Thor, cậu ngã về phía sau vài thước.

Thor cảm thấy nhói nơi lồng ngực, ở vị trí tên lính gác đập vào – nhưng hơn hết, cậu nhói đau vì bị từ chối. Cậu bực tức. Cậu cố gắng tìm mọi cách đến đây không phải để rồi bị một tên lính gác đuổi đi như thế, thậm chí họ còn không thèm nhìn đến cậu. Cậu quyết tâm phải vào được bên trong.

Người lính gác quay lại phía đồng đội, Thor từ từ bước đi, cậu đi vòng theo chiều kim đồng hồ xung quanh tòa nhà hình tròn. Cậu đã có một kế hoạch. Cậu cứ đi đến khi khuất khỏi tầm mắt họ, bước đi thật chậm, rón rén đi dọc theo bức tường. Cậu kiểm tra lại để chắc chắn mấy tên lính gác không theo dõi cậu, sau đó tăng tốc độ chạy hết tốc lực. Khi chạy được nửa đường quanh tòa nhà, cậu phát hiện có một lối vào đấu trường—ở phía trên cao của bức tường có một khe hở hình vòm, bị chặn lại bởi các thanh ngang bằng sắt. Chỗ hở này bị mất thanh chắn. Cậu nghe thấy tiếng gầm, cậu đu mình lên trên mỏm đá, và quan sát.

Tim cậu đập nhanh hơn. Ðứng dàn ra bên trong sân tập hình tròn lớn là rất nhiều tân binh, bao gồm cả các anh cậu. Họ xếp hàng ngay ngắn, hướng mặt về phía khoảng chục hiệp sĩ Silver. Những cận thần của Nhà vua bước đi giữa họ, xem xét họ.

Một nhóm các tân binh khác đứng sang một bên, dưới sự quản thúc của một chiến binh, đang ném giáo vào một mục tiêu ở xa. Một trong số họ đã bắn trượt.

Thor cảm thấy như các mạch máu trong người bừng lên vì phẫn nộ. Cậu có thể bắn trúng mấy điểm đó. Cậu cũng giỏi như bọn họ. Chỉ vì cậu nhỏ tuổi hơn, nhỏ con hơn một chút xíu, thật là bất công khi loại cậu ra.

Ðột nhiên, Thor cảm thấy một bàn tay đặt trên lưng mình, kéo mạnh cậu về phía sau và ném cậu vào không trung. Cậu rơi xuống dưới đất, người co rúm lại.

Cậu nhìn lên thì thấy tên lính gác cửa khi nãy, đang nhìn cậu đầy giễu cợt.

“Tao đã bảo mày như nào hả thằng lỏi?”

Trước khi cậu kịp phản ứng, tên lính gác đã lấy đà rồi đá Thor một cú thật mạnh. Thor cảm thấy cú thúc rất mạnh vào xương sườn của mình khi tên lính canh lấy đà đá cậu thêm phát nữa.

Lần này, khi tên lính gác giơ chân lên định đá, Thor nắm lấy chân hắn; cậu kéo thật mạnh, làm hắn mất thăng bằng và kéo hắn ngã xuống.

Thor nhanh chóng tóm chân hắn. Cùng lúc đó, tên lính cũng tóm được chân cậu. Thor gườm hắn, cảm thấy bất ngờ vì những gì cậu vừa mới thể hiện. Ðối diện cậu, tên lính canh trừng mắt.

"Tao sẽ không chỉ xích cổ mày lại đâu," gã lính canh rít lên, "tao sẽ bắt mày phải trả giá. Không ai được phép động vào vệ binh của Nhà vua! Mày nên quên việc gia nhập Legion đi –chỗ của mày bây giờ là nhà ngục! Mày sẽ phải lấy làm hạnh phúc lắm nếu người ta có thể trông thấy mày thêm lần nào nữa!"

Người lính gác lôi ra một sợi dây xích với một cái cùm ở cuối. Hắn ta áp sát Thor, sự trả thù hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Tâm trí Thor rối bời. Cậu không thể để mình bị xích lại—nhưng cậu cũng không muốn đả thương một vệ binh của Nhà vua. Cậu phải nghĩ ra cách gì đó, thật nhanh.

Cậu nhớ đến cái ná của mình. Phản xạ của cậu là cầm lấy nó, đặt một hòn đá vào, nhắm vào mục tiêu, và bắn.

Viên đá bay xuyên qua không khí và đập vào chiếc cùm đang kẹp chặt trong tay tên lính gác; rồi nảy vào ngón tay gã lính gác. Hắn ta rụt tay lại và lắc lắc, đau đớn kêu la, sợi dây xích rơi xuông đất kêu loảng xoảng.

Người lính gác, quét qua Thor ánh nhìn chết chóc, rút gươm ra. Thanh gươm rút ra vang lên âm thanh khác biệt của kim loại.

"Ðó là sai lầm chết người của mày," hắn đe dọa một cách tàn ác, rồi lao vào cậu.

Thor không có lựa chọn; người đàn ông này sẽ không để cậu yên. Cậu đặt một hòn đá khác vào ná và bắn tiếp. Cậu cố tình ngắm— cậu không muốn giết gã lính gác, nhưng cậu phải ngăn hắn ta lại. Vì vậy, thay vì nhắm vào tim, vào mũi, mắt, hoặc đầu hắn ta, thì Thor nhắm vào một nơi mà cậu biết sẽ ngăn được hắn, nhưng không giết hắn.

Giữa hai chân tên lính gác.

Cậu bắn – chỉ dùng một phần sức lực, đủ để hạ gục gã này.

Ðó là một cú bắn hoàn hảo.

Tên lính canh đổ nhào xuống, làm rơi thanh kiếm, ôm chặt bộ hạ, ngã gục xuống đất rồi cuộn tròn như một quả bóng.

"Mày sẽ biết tay tao!" Hắn ta gầm gừ, xen lẫn rên rỉ vì đau. "Vệ binh! Vệ binh!"

Thor nhìn lên, ở xa xa cậu thấy một số vệ binh của Ðức vua đang truy đuổi cậu.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Không lãng phí thêm một giây phút nào, cậu chạy nước rút đến gờ cửa sổ. Cậu sẽ phải nhảy qua, vào đấu trường, và trình diện. Và cậu sẽ chiến đấu với bất kì ai theo cách của mình.

CHƯƠNG NĂM

MacGil ngồi ở trên sảnh lâu đài, trong phòng họp mật. Nơi ngài thường sử dụng cho công việc cá nhân. Ngài ngồi trên ngai vàng thiết kế riêng, được trạm trổ bằng gỗ, và hướng mắt phía bốn người con đang đứng trước mặt. Ðó là con trai cả, Kendrick, hai mươi năm tuổi, một chiến binh xuất sắc và một quý ông thực thụ. Anh ta, so với tất cả những người con khác, giống MacGil nhất—điều này thật mỉa mai vì anh ta là đứa con không được thừa nhận một cách chính thức, mà MacGil có với một người phụ nữ khác, người đã bị lãng quên từ lâu. MacGil đã sắc phong cho Kendrick như là một người con có danh phận chính thức, bất chấp điều này vấp phải sự phản đối ban đầu của Hoàng hậu, với điều kiện anh ta sẽ không bao giờ được đưa lên làm người kế vị. Ðiều này bây giờ làm MacGil đau đớn, Kendrick là đứa con hội đủ những phẩm chất nhất toàn vẹn nhất theo cách ngài nhìn nhận, một đứa con trai đáng tự hào để nối ngôi. Sẽ chẳng có ai xứng đáng hơn nữa để kế vị vương quốc.

Ðứng cạnh Kendrick, một sự trái ngược hoàn toàn, là đứa thứ hai—đứa con trai đầu lòng được thừa nhận chính thức, hai mươi ba tuổi, người gầy gò, với đôi má hóp và đôi mắt nâu luôn mở to, không ngừng xoáy sâu những tia nhìn vào người đối diện, tính cách của hắn không có gì đặc biệt, khác xa so với người anh của mình. Bản tính của Gareth không giống với Kendrick, ở người anh là sự thẳng thắn, còn Gareth luôn che đậy những suy nghĩ thật của mình, ở người anh trai là sự hãnh diện và cao quý, còn Gareth là sự không trung thực và dối trá. Ðiều đau đớn ở chỗ MacGil không yêu quý đứa con của mình, ngài đã nhiều lần cố gắng sửa đổi tính cách của hắn ta, nhưng với một vài đặc tính bộc lộ từ khi còn niên thiếu, ngài đã khẳng định rằng bản tính là do trời định: âm mưu, sự thèm khát quyền lực thể hiện ở mọi hành động và lời nói của Gareth. MacGil cũng biết rằng, Gareth không yêu thương hay có tình cảm gì với phụ nữ, nó có rất nhiều bạn tình cùng giới với mình. Những vị vua khác sẽ chối bỏ ngay người con như vậy, nhưng Macgil là người có tư tưởng cởi mở, đối với ngài, chẳng có lý do gì để ghét bỏ con mình cả. Ngài không phán xét con mình về điều đó. Cái ngài muốn phán xét là bản tính đầy rẫy những âm mưu và những hành vi xấu xa của con mình, những điều này ngài không thể bỏ qua được.

Theo thứ tự, kế tiếp Gareth là con gái thứ hai của MacGil, Gwendolyn. Vừa mới tròn mười sáu tuổi, một thiếu nữ xinh đẹp đúng như ngài ao ước—và tính cách của cô thậm chí vượt trội so với vẻ ngoài xinh đẹp. Cô tốt bụng, hào phóng, trung thực—một thiếu nữ có những tính cách tốt đẹp nhất mà ngài biết. Về mặt này, cô giống với Kendrick. Cô luôn nhìn MacGil với ánh mắt trìu mến bằng tình yêu của một người con gái dành cho cha mình, và ngài luôn cảm nhận được lòng trung thành ở trong đó. Ngài thậm chí còn hãnh hiện về cô hơn những người con trai khác.

Tiếp sau Gwendolyn là con trai út, Reece, chàng trai trẻ giàu lòng quả cảm và đầy kiêu hãnh, mười bốn tuổi, vừa mới trở thành một người đàn ông, MacGil theo dõi bước đầu gia nhập đội quân Legion của cậu với niềm vui sướng lớn lao, ngài đã hình dung ra một người đàn ông đích thực trong tương lai. Ðến một ngày, MacGil không nghi ngờ chút nào, Reece sẽ trở thành người con trai hoàn hảo nhất, một người trị vì vĩ đại, nhưng ngày đó chưa phải là bây giờ. Cậu bé còn quá trẻ, còn phải học hỏi rất nhiều.

MacGil có cảm xúc lẫn lộn khi ngài nhìn lại tất cả những tính cách trong bốn người con mình, ba trai và một gái, đang đứng trước mặt. Ngài cảm thấy hãnh hiện xen lẫn thất vọng. Thêm vào đó là nỗi tức giận và khó chịu, vì hai đứa con còn thiếu. Ðứa lớn nhất, con gái Luanda, dĩ nhiên đang chuẩn bị cho lễ kết hôn, và kể từ khi cô nàng được sắp đặt để làm đám cưới với người của vương quốc khác, cô không có phận sự để tham dự những bàn tính cho việc kế vị. Ðứa con trai khác, Godfrey, đứa ở giữa, mười tám tuổi, cũng vắng mặt. Chót mũi của MacGil đỏ nựng trên khuôn mặt.

Kể từ khi còn bé, Godfrey đã thể hiện thái độ bàng quang với vương quyền, gã thể hiện thái độ một cách rõ ràng và không gò ép theo một khuôn khổ nào. Và, đó là nỗi thất vọng lớn nhất của MacGil, thay vì cố gắng để có thể trở thành một vị vua, Godfrey lại lãng phí thời gian của mình ở những nơi không được tốt đẹp gì cho lắm với những đứa bạn du thủ du thực, làm ảnh hưởng đến gia đình hoàng tộc của mình, một nỗi ô nhục và xấu hổ. Gã là một kẻ lười biếng, suốt ngày ngủ rồi nốc rượu. Một mặt, MacGil thấy nhẹ nhõm khi đứa con ngỗ ngược ấy không có ở đây; mặt khác, đó lại là sự xúc phạm khiến ngài không thể chịu đựng được. Ngài, thực tế, đã tiên liệu được điều này, và cho quân lính đi tìm kiếm từ sớm để đưa nó quay về. MacGil ngồi tĩnh lặng, chờ đợi, cho đến khi đám lính có thể đưa nó diện kiến.

Cánh cửa gỗ sồi nặng nề cuối cùng cũng mở toang và vệ binh hoàng tộc tiến vào, áp giải Godfrey đi ở giữa. Họ đẩy gã chúi người xuống, Godfrey bước loạng choạng khi vào đến trong phòng ngay sau khi cánh cửa được đóng sầm trở lại sau lưng.

Các anh em quay lại và nhìn chằm chằm vào anh ta. Godfrey với dáng vẻ nhếch nhác, trạng thái ngà ngà say, râu ria không cạo, với nửa bộ y phục chưa được mặc hoàn chỉnh. Gã mỉm cười đáp lại. Thái độ không trang nghiêm cho lắm. Luôn là như vậy.

“Xin chào; Vua cha,” Godfrey nói. “Con đã lỡ trò vui phải không?”

“Mày đứng đó với anh chị em của mình và đợi ta nói chuyện. Nếu không, chỉ có Chúa mới giúp được mày, Ta sẽ xích mày vào trong ngục tối cùng những tên tù nhân, mày sẽ bị bỏ đói, không được uống gì – trong toàn bộ ba ngày.”

Thể hiện thái độ thách thức, Godfrey gườm mắt nhìn lại cha mình. Trong ánh mắt đó, MacGil nhận thấy nguồn sức mạnh, ẩn sâu bên trong, một tia sáng le lói cuối đường hầm, thứ sức mạnh tiền ẩn, một ngày nào đó sẽ hữu ích với Godfrey. Ðó là khi gã chiến thắng được những bản tính riêng của chính mình.

Sự bất trị bị dập tắt, Godfrey dừng lại khoảng mười giây trước khi quyết định chấp hành theo tập lệ truyền thống của tiên đế, đưa ánh mắt thờ ơ nhìn những người khác.

 

MacGil quan sát năm người con đứng trước mặt mình: người con không thừa nhận chính thức, đứa đi theo con đường lầm lạc, kẻ say xỉn, cô con gái đáng yêu, và người con út. Có một sự pha trộn kỳ lạ, và ngài không thể tin rằng tất cả những điều ấy, những tính cách ấy ẩn dấu ít nhiều trong con người mình. Và bây giờ, ngày cưới của đứa con gái cả đã đến, bổn phận của ngài là chọn một trong số chúng làm người kế vị. Làm sao có thể như vậy được?

Ðó quả là điều phù phiếm, xét cho cùng, ngài đang ở đỉnh cao quyền lực, và có thể trị vì vương quốc thêm ba mươi năm nữa, dù người thừa kế được chọn lựa ngày hôm nay không thể ngồi lên ngai vàng hàng thập kỷ, tập lệ truyền thống làm ngài khó chịu, nó có thể phù hợp với thời kỳ của bậc tiên đế, nhưng nó hoàn toàn không thể áp dụng ở thời điểm này.

Ngài hắng giọng.

“Chúng ta có mặt ở đây để thực hiện theo tập lệ truyền thống. Như các con đã biết, vào ngày này, ngày cưới chị cả, nhiệm vụ của ta là truyền ngôi cho người kế vị, một người được chọn để cai trị vương quốc này. Nếu ta băng hà, chẳng có người nào phù hợp hơn hoàng hậu, mẹ các con. Nhưng theo luật lệ của vương quốc, chỉ vị vua được chọn mới được thừa nhận. Vì vậy, ta phải chọn lựa.”

MacGil ngừng lại, suy nghĩ. Một cảm giác tĩnh lặng bao trùm xung quanh, và ngài có thể cảm nhận được nhận sức nặng của sự chờ đợi, Ngài nhìn vào mắt chúng, thấy trong đó những biểu lộ khác nhau. Người con không được thừa nhận một cách chính thức trông bình thản, vì biết rằng mình sẽ không được lựa chọn. Ðứa con với những nhận thức lầm lạc ánh lên sự tham vọng. Ðứa say xỉn trông gia ngoài cửa số; thờ ơ. Cô con gái quay lại nhìn ngài với sự trìu mến, biết rằng, cô không thuộc về buổi bàn thảo ngày hôm nay. Cậu út cũng giống như vậy.

“Kendrich, ta luôn xem con như một người con thưc sự, nhưng luật lệ của vương quốc ngăn cản ta giao quyền lực cho người không được công nhận một cách chính thức.”

Kendrick khom người. “Thưa vua cha, con chưa bao kỳ vọng người sẽ làm như vậy. Con hài lòng với thân phận của mình. Xin đừng để điều này làm người bận tâm”

Trái tim MacGil thắt lại trước câu trả lời ấy, ngài cảm thấy nó rất thành thật và muốn truyền ngôi cho đứa con này hơn ai hết.

“Còn lại bốn đứa. Reece, con là một chàng trai trẻ toàn vẹn, toàn vẹn nhất mà ta từng biết. Nhưng con còn quá trẻ để có thể đảm đương trọng trách.”

“Con cũng mong ước như vậy, thưa Vua cha,” Reece khom người, đáp lời.

“Godfrey, ngươi là một trong ba người có quyền thừa kế chính thức – nhưng ngươi chọn con đường lãng phí cuộc sống ở những quán tửu điếm, với những điều rác rưởi, ngươi được trao những đặc ân trong cuộc sống, nhưng chúng bị ngươi ruồng bỏ. Nỗi thất vọng lớn nhất trong cuộc đời ta, chính là ngươi.”

Godfrey nhăn mặt, tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm.

“Tốt rồi, vậy thì, con nghĩ mình đã xong việc ở đây, con sẽ lại đâm đầu vào quán tửu điếm, được không, thưa cha?”

Sau cái cúi mình đầy thách thức và vội vã, Godfrey quay lưng hiên ngang rời phòng.

“Quay lại đây!” MacGil gắt. “NGAY BÂY GIỜ!”

Godfrey tiếp tục bước khệnh khạng, phớt lờ mọi thứ, bước qua phòng và kéo cánh cửa. Hai tên lính gác đứng ở đó.

MacGil nổi điên với cơn giận dữ khi đám lính gác nhìn ngài, ý dò hỏi.

Nhưng Godfrey không đợi lâu, đẩy chúng sang một bên, đi tới đại sảnh đang mở.

“Giữ nó lại!” MacGil gầm lên. “Giữ nó tránh xa nó khỏi tầm mắt Hoàng hậu. Ta không muốn mẹ nó bị ám ảnh bởi cảnh này trong ngày cưới con gái mình.”

“Vâng, thưa Ðức vua,” chúng nói, đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo gã.

MacGil ngồi đó, thở mạnh, mặt đỏ bừng, cố kiềm chế. Hàng ngàn lần, ngài tự hỏi phải làm gì

với đứa con ngỗ ngược như vậy.

Ngài quay lại nhìn những đứa con đứng ở đó. Bốn đứa chúng quay lại phía ngài, đợi chờ trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. MacGil hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung.

“Còn lại hai ngươi,” ngài nói tiếp. “Và trong số đó, ta sẽ chọn ra người kế vị.”

MacGil quay lại phía cô con gái.

“Gwendolyn, người ta chọn sẽ là con.”

Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc; chúng dường như bị sốc, trong đó có cả Gwendolyn.

“Người nói thật chứ, thưa cha?” Gareth hỏi. “Người nói chọn Gwendolyn?”

“Thưa Vua cha, con cảm thấy thật vinh dự,” Gwendolyn nói. “Nhưng con không thể đón nhận điều này. Con là phận nữ.”

“Ðúng vậy, phận nữ nhi không bao giờ được chọn để kế vị ngai vàng gia tộc MacGil. Nhưng ta quyết định đây là lúc để thay đổi tục lệ truyền thống. Gwendolyn, con là người phụ nữa với tinh thần và cốt cách hoàn mỹ nhất trong số những người phụ nữ trẻ ta từng biết. Con còn trẻ, Chúa trời sẽ tiếp thêm sức mạnh cho con, Ta hi vọng mình sống đủ lâu để chỉ dạy thêm cho con, và khi thời gian chín muồi, con sẽ đủ khôn ngoan để trị vì vương quốc. Vùng đất này, người dân nơi này sẽ thuộc quyền cai quản của con.”

“Nhưng thưa Cha!” Gareth gào lên, mặt tái mét. “Con là con trai cả được thừa nhận một cách chính thức nhất! Luôn luôn, trong lịch sử gia tộc MacGil, quyền trị vì được truyền lại cho con trai cả!”

“Ta là Vua,” giọng MacGil đanh lại, “Ta có quyền quyết định tập lệ truyền thống.”

“Nhưng điều đó là không công bằng!” Gareth van nài, giọng cầu khẩn. “Con cho rằng mình xứng đáng trở thành Vua. Chứ không phải là em gái, chỉ là phận nữ!”

“Ngậm ngay miệng lại, thằng nhãi!” MacGil gầm lên, giọng run rẩy vì cơn thịnh nộ. “Nhà ngươi dám chống lại phán xét của ta sao?”

“Ta đã quyết định rồi,” MacGil nói. “Người phải tôn trọng ý ta, và phục tùng theo, như bao thần dân ở vương quốc của ta. Bây giờ các ngươi hãy đi ra ngoài hết đi.”

Mấy đứa con ngài cúi đầu nhanh chóng và vội vã rời phòng.

Nhưng Gareth dừng ở cửa, không chịu rời đi.

Hắn quay lại, và, một mình, đối diện với cha mình.

MacGil nhìn thấy nỗi thất vọng hiện trên khuôn mặt nó. Rõ ràng, hắn đã mong đợi mình sẽ là người kế vị ngày hôm này. Thậm chí: hắn muốn điều đó. Tuyệt vọng. Những điều này không làm MacGil ngạc nhiên chút nào – và đó cũng là lý do mà ngài đã không lựa chọn.

“Tại sao người lại ghét bỏ con, thưa Cha?” hắn hỏi

“Ta không ghét bỏ gì con. Chỉ đơn giản ta thấy con không phù hợp để trị vì vương quốc.”

“Tại sao lại như vậy?” Gareth khẩn khoản.

“Bởi vì đó là chính xác những điều con đang tìm kiếm.”

Gương mặt Gareth chuyển từ tối sang đỏ sẫm. Rõ ràng, MacGil muốn cho nó thấy bản ngã trong con người mình. MacGil quan sát ánh mắt con trai mình, chỉ thấy bùng lên ngọn lửa thù hận, điều ngài không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

Không nói lời nào, Gareth lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

Trong tiếng động vang dội, MacGil rùng mình. Ngài hồi tưởng lại ánh nhìn của đứa con trai, cảm giác sự thù hận lên đến tận cùng, điều thậm chí ngài chưa từng thấy ở kẻ thù. Lúc này, ngài nghĩ đến Argon, về lời cảnh báo về nguy hiểm cận kề.

Nó có thể gần đến mức như vậy sao?

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»